Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 569
Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:18:25
Lượt xem: 11
Thiệu Dương có chút buồn bực, trong lòng cảm thấy áy náy, không như anh ấy nghĩ như vậy, giả vờ bị thương ở chân là cố ý đến gần anh ấy.
Vì chân chưa lành, lừa anh nói đã khỏi.
Là như thế nào, là không muốn làm phiền anh ấy sao?
“Lành, lành rồi, nhưng chưa lành hết.” Giang Tuyết tiếp tục cảm thấy chột dạ.
Thiệu Dương đỡ cô ấy ngồi lên ghế: “Đưa thuốc cho tôi, tôi xoa chân cho em.”
Giang Tuyết âm thầm cười cong mắt, nhưng cố gắng nhịn xuống: “Được”
Vẻ mặt cô ấy đáng thương vô cùng, đưa tay lấy thuốc mỡ trong tủ ra đưa cho anh ấy.
Anh ấy cúi đầu, quỳ một gối trên đất.
Giang Tuyết dùng ngón tay nghịch thuốc mỡ, cố ý đến thật gần mới gọi anh ấy: “Thuốc cho anh đây”
Cô ấy tìm được một góc tốt, cố ý nghiêng đầu, Thiệu Dương ngẩng đầu lên phát ra một tiếng “Pa”.
Đôi môi đỏ mọng khéo léo được an bài, cọ qua mỗi cô ấy.
Thiệu Dương hoàn toàn đông cứng tại chỗ.
Giang Tuyết che miệng, trừng to hai mắt nhìn hắn, đôi mắt to ngấn nước trong nháy mắt đầy sương mù, tràn ngập nước mắt, tựa như bị người ta cợt nhá.
Cảnh tượng này thực sự không nằm trong dự kiến của Thiệu Dương.
Trước khi xác địng tâm ý của cô ấy, anh ấy chưa bao giờ có ý định làm hành vi gì không phù hợp hay xúc phạm cô.
Vô tình chạm vào môi cô ấy, tâm tư Thiệu Dương phức tạp.
Những suy nghĩ thấy thường bị đè nén bởi những giọt nước mắt của cô.
Anh ấy mở miệng thở dốc, ngơ ngác nói: “Xin lỗi..”
Giang Tuyết cũng không nói không sao, cô ấy cúi đầu, dùng tay lau nước mắt: “Không sao đâu.
Nhưng trong lòng thì, ôi chao ôi chao, không nhịn được sao.
Anh ấy không phải thích diễn kịch à?
Không sao, cô ấy cũng thích.
Thấy cô có chút buồn bã, trong lòng Thiệu Dương cảm thấy không dễ chịu.
Rốt cuộc là con mắt nào của Mục Thần nhìn được cô thích anh?
Bị người khác vô tình hôn, sẽ là phản ứng gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-569.html.]
Sau đó, cả hai đều không nói chuyện nữa.
Giang Tuyết còn muốn đi đến cửa hàng.
Cô ấy thay quần áo, Thiệu Dương thì đợi cô ấy ở bên ngoài.
Giang Tuyết mặc một mẫu mới do Giang Niệm Tư thiết kế, một chiếc váy hai dây bằng vải voan, nền màu trắng, có đính những chiếc lá xanh tươi, kết hợp với một chiếc áo len mỏng bên ngoài.
Tết một kiểu tóc đẹp hơn cho mình trước gương, Giang Tuyết mỉm cười với chính mình trong gương.
Cô ấy phải thừa nhận rằng, cô ấy đối với hồ ly Thiệu Dương này cũng có chút tâm tư.
Nếu không thì cũng không trêu chọc anh ấy như vậy.
Nhưng để cô ấy chủ động thổ lộ mình thích anh?
Không thể được, đời này không thể được!
Cô ấy muốn anh ấy phải chủ động xuất kích.
Sau khi thay quần áo, Giang Tuyết mở cửa ra, không quên khập khiễng, mặc dù làm tổn hại hình tượng, nhưng thoạt trông có vẻ khiến người khác có ý muốn bảo hộ hơn.
DTV
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thiệu Dương quay đầu lại, kinh ngạc nhìn, màu xanh tươi kia, đôi mắt đỏ nhu nhược đáng thương của cô ấy, quyến rũ khiến cả tâm tư anh ấy kích động.
Không phải dục vọng ngu ngốc, mà chỉ là sự thôi thúc của tình cảm, muốn được gần gũi với cô ấy.
Đôi mắt anh tối sầm, theo bản năng muốn tìm việc gì đó để làm.
Vì thế anh ấy cúi đầu, xắn ống tay áo lên, gấp ở cánh tay.
Anh ấy cúi đầu mới kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong mắt.
“Chân em còn chưa lành đâu, tôi cõng em nhé.”
“Không cần, tôi...
“Có muốn khập khiễng đi tới cửa hàng không?” Cô ấy nói không cần, Thiệu Dương lại cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên là không muốn thân cận với anh ấy.
“Vậy... Làm phiền anh.” Giang Tuyết đáp lại.
Thiệu Dương quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, vẻ ngoài cơ hồ không giữ được vẻ ôn hòa: “Lên đi”
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, khiến người ta có cảm giác tắm mình trong gió xuân.
Nhưng từ điểm này, thực sự sẽ cảm thấy anh ấy là một người rất hiền lành.
Giang Tuyết ngồi xổm xuống, ghé vào lưng anh ấy, hai tay ôm lấy vai anh ấy.