Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 567

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:18:21
Lượt xem: 6

Thiệu Dương hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Mục Thần một cái.

Mục Thần hiểu được, lập tức nói: “Vậy, Giang, bà chủ Giang, tôi, tôi đi trước”

“Anh đi thong thả.” Giang Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười.

“Chúng ta đi thôi...” Thiệu Dương nói.

Giang Tuyết gật đầu, sóng vai cùng anh ấy đi về phía trước, đi được mấy bước, cô ấy đột nhiên “ai da!” một tiếng “Sao vậy?” Thiệu Dương kịp thời đỡ cô.

Giang Tuyết tựa nửa người vào người anh ấy, nhẹ giọng nói: “Lại trượt chân rồi, đau quá...”

Nghe cô ấy nói trượt đến đau chân, Thiệu Dương lập tức lo lắng cau mày: “Sao lại bất cẩn như vậy? Để tôi ôm em.”

Nói xong, anh ấy đã từ thắt lưng bế cô lên.

Thân thể Giang Tuyết đột nhiên bay lên không trung, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh ấy, trong lòng có một tia cảm giác kỳ lạ.

“Cũng không cần như vậy? Bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm đâu?” Cô ấy dịu giọng lại, nhưng vẫn nghe có một cổ ý vị nũng nịu.

Thiệu Dương cho là cô ấy xấu hổ, nên nói: “Dù sao thì ở Kinh thị cũng không có nhiều người biết em”

Phụt, đây là lý do sao?

Giang Tuyết nhịn cười, nghiêm túc mà thử anh: “Đồng chí Thiệu, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào.”

Những lời này đã chạm đến tâm Thiệu Dương.

Anh ấy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cô hồn nhiên, dường như đang đặt câu hỏi một cách nghiêm túc, cũng không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào.

Thiệu Dương muốn nói: Vậy thì lấy thân báo đáp đi.

Nhưng nếu nói ra lời này, rất có thể sẽ nhận một cái tát vào mặt.

Thiệu Dương từ trước đến nay rất giỏi quan sát lòng người, nhưng nhìn Giang Tuyết, anh ấy vậy mà không hiểu cô ấy có ý gì.

Anh ấy mím môi, thầm thăm dò nói: “Báo đáp có nhiều cách, em muốn làm gì, đều có thể làm.”

DTV

Trước khi thay đổi, có thể anh ấy sẽ tìm Giang Bằng Vũ hoặc Thẩm Trình làm cớ qua loa một chút.

Bây giờ, anh ấy đột nhiên không còn nghĩ như vậy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-567.html.]

Khi không biết tâm ý của đối phương, khi nói chuyện làm việc, phải học cách chừa những khoảng cách thích hợp.

Chỉ có như vậy mới có thể tra chuẩn xác hơn về tâm ý và ý định của đối phương.

Trên mặt Giang Tuyết mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất đen tối, con cáo già này, còn gài bẫy cô ấy.

Thích cô ấy, nhưng còn chờ cô ấy cho anh một thước đo để anh ấy nhìn sự tiến triển.

Hắc, cô liền cho anh ấy như ý.

Giang Tuyết cố ý nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm trang nói: “Nếu không thì vậy đi, lần trước không phải anh nói không có nhiều quần áo để mặc sao? Khi về tôi may thêm cho anh mấy bộ nhé? Anh nghĩ sao?”

Thiệu Dương dừng bước, quần áo?

Chỉ là quần áo thôi à Giang Tuyết còn ngại không đủ mạnh, liền đổ thêm dầu: “Anh tôi chắc quần áo cũng khá ít, lần sau tôi cũng may quần áo cho anh ấy luôn, thuận tiện anh có thể đưa cho anh ấy”

Thiệu Dương nhìn nàng không nói lời nào, ánh mắt đen như mực.

Quần áo đã thôi đi, vậy mà còn có phần của Giang Bằng Vũ nữa.

Nói không chừng, anh ấy mới là thuận tiện còn Giang Bằng Ngọc là chủ yếu.

Chậc.

Làm anh ấy cảm thấy cô ấy đối với mình còn có chỗ khác một chút.

Hóa ra đều là ảo tưởng của anh ấy.

“Được.”

Dù trong lòng mất mát, nhưng Thiệu Dương vẫn không nỡ từ bỏ cơ hội được ở bên cô ấy.

Sau khi đưa cô ấy về nhà khách, Thiệu Dương mang thuốc mỡ lần trước đến thoa chân cho Giang Tuyết, trước khi rời đi, còn dặn dò cô ấy phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Thiệu Dương vừa trở về nhà, đã bị Mục Thần bắt đi.

Nhà Mục Thần cách nhà anh ấy không xa.

Sau khi bị bắt ở cổng khu nhà, Thiệu Dương kéo tay anh ấy ra: “Có việc liền nói, kéo cổ áo tôi làm gì? Học thói hư tật xấu của Thẩm Trình à”

Mục Thần giơ tay đặt lên vai anh ấy, sau đó câu lấy cổ anh ấy.

Loading...