Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 566

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:18:19
Lượt xem: 9

Bàn ăn hình chữ nhật, hai người nam lẽ ra phải ngồi đối diện nhau, Giang Tuyết ngồi ở một bên.

Kết quả Thiệu Dương vừa ngồi xuống, Giang Tuyết liền ngồi ở bên cạnh.

Thiệu Dương sửng sốt một chút.

Giang Tuyết nghiêng đầu cười nhạt với anh ấy, cố ý ghé sát vào tai anh ấy nói: “Tôi nghĩ ông chủ Mục khá thẹn thùng, tôi ngồi cùng anh ấy cũng không tự nhiên lắm.

Hôm nay cô ấy đặc biệt xịt nước hoa, là Lưu Vân Cường mang từ Hồng Kông về, mùi hoa nhài nhàn nhạt, rất tươi mát, cũng không nồng.

Thiệu Dương cảm giác mùi thơm thoang thoảng của cơ thể cô ấy đều tràn vào mũi anh.

Cô ấy dường như không một tia phòng bị với anh.

Cô gái anh thích ở gần như vậy, lại còn đang thì thầm vào tai anh ấy, hầu yết của Thiệu Dương không kiểm soát được mà lăn lộn lên xuống.

Để che giấu sự căng thẳng, anh ấy chủ động giữ khoảng cách: “Không sao đâu.

Giang Tuyết giả vờ như không có việc gì, khi cô ấy ngồi thẳng dậy, thoáng thấy bên vành tai anh ấy, hiện lên một vệt ửng đỏ dị thường.

Khóe miệng cô ấy nhếch lên, cười đến không có ý tốt.

Ổn.

Anh chàng này là thích cô ấy rồi.

Lại còn giả vờ đúng đắn.

DTV

Mục Thần vì muốn tạo cơ hội cho Thiệu Dương, liền cho anh gọi món.

Những thứ Thiệu Dương gọi đều là món Giang Tuyết thích.

Để tránh làm Giang Tuyết nghi ngờ, anh ấy còn nói thừa: “Tôi tùy tiện gọi một vài món ăn đặc sản, em có thích không, nếu không vừa ý, em có thể gọi thêm một chút”

Giang Tuyết nghe anh ấy gọi tên các món ăn, liền biết đó đều là món cô ấy yêu thích.

Cô ấy một tay chống lên bàn, lòng bàn tay chống căm.

Tâm tư dùng vào không tồi.

Quả nhiên, người đàn ông này có động cơ riêng với cô ấy.

Cô ấy nghiêng đầu mỉm cười vui vẻ với anh, trong giọng nói trong trẻo có một tia làm nũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-566.html.]

“Không cần, không cần, tôi đều thích, đồng chí Thiệu, chúng ta thật sự có cùng sở thích.

“Thình thịch!”

Cô ấy khẽ mỉm cười, Thiệu Dương nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, nhất thời thất thần, suýt chút nữa lạc vào nụ cười xinh đẹp của cô.

Cũng may anh ấy kịp thời hoàn hồn lại.

“Thì ra em cũng thích ăn những thứ này, thật trùng hợp.”

Mục Thần thấy hai người anh một câu em một câu.

Người từng trải thầm chửi thầm trong lòng, làm gì vậy trời?

Thiệu Dương cái tên ngu ngốc này, không phải người ta rất có hảo cảm với cậu sao?

Sao cậu còn bảo cô gái người ta vẫn rất phòng bị với cậu, không thích hợp để trực tiếp theo đuổi?

Để không tiết lộ bí mật, trên bàn ăn Mục Thần đã hỏi Giang Tuyết một số vấn đề kinh doanh đúng đăn.

Không biết rằng, anh ấy đã sớm bị lộ rồi.

Khi cùng Thiệu Dương tới, Giang Tuyết không cần đoán cũng biết, nhất định là chủ ý của Thiệu Dương, bảo Mục Thần hẹn cô ấy ra đây.

Giang Tuyết liền thuận theo ý người nào đó.

Ăn cơm xong, Giang Tuyết nói muốn về nhà cô ấy làm khách, Mục Thần lập tức nói: “Ồ, nhưng tôi muốn đến nhà đối tượng của tôi rồi, hướng nhà cô ấy khác với hướng nhà cô, như vậy đi, Thiệu Dương, cậu giúp tôi đưa bà chủ Giang về?”

Thiệu Dương hôm nay tâm tình nhọn nhạo, cũng không phát hiện ra cái gì kỳ quái.

Nghe vậy, anh ấy nhìn về phía Giang Tuyết: “Vừa lúc tôi tiện đường, không có vấn đề gì, cậu cứ việc đi đi.”

Nhưng mà, Giang Tuyết không bày tỏ thái độ gì về việc này, thay vào đó là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Mục Thần, nói với Mục Thần: “Ôi chao, ông chủ Mục, anh không nói lắp nữa sao?”

Lời này vừa nói ra, Mục Thần và Thiệu Dương lập tức giật mình.

Mục Thần mở miệng, lại bị Thiệu Dương giành trước: “Cậu ta chỉ nói lắp khi ở trước mặt người ngoài, nói với tôi sẽ không bị.”

Giang Tuyết “ồ” một tiếng, yên lặng nhìn Thiệu Dương.

Thiệu Dương bị cô ấy nhìn đến chột dạ.

Con cáo già gần như không chịu nổi, hầu yết của anh ấy vô thức lăn lộn, ánh mắt cũng vì chột dạ, mà vô thức bắt đầu mơ hồ.

Ngay lúc Thiệu Dương cảm thấy cô ấy đã rất hoài nghi, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười nói: “Thì ra là như vậy, chẳng trách”

Loading...