Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 557

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:13:07
Lượt xem: 9

Thiệu Dương đã quen với việc quan sát cảm xúc của cô, chú ý đến cảm xúc của cô thay đổi liên tục, trong mắt anh hiện lên một nụ cười vui vẻ.

“Đi thôi nào.”

Thiệu Dương định đứng dậy nhưng đột nhiên anh loạng choạng như sắp ngã xuống.

Bên kia bàn, Giang Tuyết kịp thời chạy tới đỡ lấy anh.

“Anh có ổn không?”

Thiệu Dương ngước lên nhìn cô, trong đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ áy náy.

“Xin lỗi, chân tôi bị tê rồi.

Giang Tuyết: “...Ngồi lâu tê chân là đúng thôi”

Tiếng lòng của Giang Tuyết gào thét - Anh yếu đuối quá đấy.

Khi hai người đến nhà hàng, Thiệu Dương hỏi cô thích ăn món gì.

Giang Tuyết nóng lòng muốn biết bạn anh đang nghĩ sao về vấn đề hợp tác, vội vàng nói: “Tôi sao cũng được, anh muốn ăn gì thì gọi.”

Cô ấy rõ ràng đang rất lo lắng.

Thiệu Dương biết khi câu cá không nên thả mồi quá xa, nếu không cá sẽ mất kiên nhẫn mà bỏ đi.

“Bạn tôi nói rằng anh ấy sẵn sàng tìm hiểu kế hoạch hợp tác của bên cổ.”

“Là sự thật sao!” Giang Tuyết trước đấy còn lo lắng không yên, giờ lại phấn khích nhìn Thiệu Dương: “Thật tốt, cảm ơn đồng chí Thiệu”

Đúng lúc này đồ ăn được mang lên, chính là nhờ Thiệu Dương mới có thể nhanh chóng kết nối mở rộng với ngành may mặc ở Bắc Kinh, Giang Tuyết cảm động, thật sự rất biết ơn.

Cô lập tức cầm đũa lên gắp đồ ăn cho Thiệu Dương: “Đồng chí Thiệu, anh ăn nhiều một chút. Đồng chí xem sức khỏe mình đã yếu thế nào rồi, nên bồi bổ cơ thể nhiều vào.”

Vì quá vui nên cô đã nói ra suy nghĩ của mình.

Chỉ trong một câu nói, cô đã đ.â.m Thiệu Dương hai nhát.

Lõ...

Lời...

Thiệu Dương không hề tức giận, nhìn thấy đôi mắt cô sáng ngời và rạng rỡ vui mừng, anh cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm để che đi nụ cười trong mắt.

Quả ớt nhỏ này thật khiến người khác khó cưỡng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-557.html.]

Có vẻ như là một lý do chính đáng.

Những người làm chính ủy đều có một phần đặc biệt, huống chi là một đứa trẻ như Thiệu Dương, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ văn học nghệ thuật của mẹ mình.

Chỉ cần động tác nhỏ như uống một tách trà trông anh cũng toát lên khí chất nho nhã.

Sau khi uống trà, anh ăn hết rau mà Giang Tuyết gắp vào bát anh, không còn sót lại một miếng nào.

DTV

Vui vẻ qua đi, Giang Tuyết mới nhận ra một điều.

Đây có phải là những gì anh ấy muốn nói không? Là một câu chuyện dài?

Không phải nó khá ngắn sao?

Một câu nói đã giải thích được ý tứ muốn hợp tác của bạn mình.

Giang Tuyết nhìn Thiệu Dương, khóe miệng cô khế giật một cái.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thiệu Dương hơi ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

Trong mắt anh hiện rõ sự bối rối.

Giang Tuyết kiên định nhìn anh, trong lúc nhất thời cô không thể biểu lộ sự nghi ngờ của mình, dù thế nào anh cũng đang giúp đỡ cô.

“Vì bạn của anh đã sẵn sàng tìm hiểu thêm về kế hoạch hợp tác của chúng ta, anh có thể cho tôi biết thông tin liên lạc của bạn anh bây giờ không? Tôi phải đến Bắc Kinh, có một số việc tôi cần gặp anh ấy và thảo luận chi tiết về vấn đề hợp tác”

Tất nhiên, Thiệu Dương không thể nói cho cô biết thông tin liên lạc của bạn mình.

Nhưng anh sẽ không từ chối thẳng thừng.

Khi đối mặt với câu hỏi của người khác, bạn không nhất thiết phải trả lời theo cách tương tự.

Anh dịu dàng hỏi: “Khi nào cô định đi Bắc Kinh?”

Quả nhiên, Giang Tuyết bị dẫn dắt khỏi chủ đề: “Càng sớm càng tốt, ngày mai tôi có thể xuất phát.

Ngày mai?

Thiệu Dương dịu dàng nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng sắp về Bắc Kinh. Bạn của tôi không quen cùng người lạ giao tiếp, cô nói chuyện với tôi sẽ thuận tiện hơn.

Quả thực, nếu có anh ấy ở bên, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức thì sẽ đạt được kết quả gấp đôi.

Anh ấy nói rất có lý.

Nhưng Giang Tuyết lại có cảm giác rất nhạy bén, tên cáo già này có âm mưu gì đó, nhưng cô vẫn bình tĩnh nghe anh nói, cô thật sự không hiểu mục đích của anh là gì.

“Như vậy cũng được sao?” Cô không nhịn được hỏi.

Loading...