Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 544
Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:12:37
Lượt xem: 21
Cô muốn quay đầu nhìn anh nhưng lồng n.g.ự.c anh lại dán tới, anh đặt cằm lên trên hõm vai của cô.
“Xin lỗi, lần sau đi đường anh sẽ dùng sức một chút”
Chúa ơi, dùng sức chút, Giang Niệm Tư dở khóc dở cười.
“Niệm niệm, anh đã xem bài phỏng vấn trên báo.
“Đã có báo rồi sao?” Giang Niệm Tư kinh ngạc, đúng là rất nhanh.
Thẩm Trình vẫn đặt cằm lên hõm vai của cô như cũ: “Có rồi, anh nhìn thấy nguyên nhân thúc đẩy em hào phóng như vậy, nguyện ý tiêu hết tiền tiết kiệm vào khu dân cư gặp nạn, câu trả lời của em là một người lính, người quân nhân này không phải anh, đúng không?”
Lần đầu tiên anh bị cô hấp dẫn cũng bởi vì thái độ của cô với quân nhân.
Giang Niệm Tư ngửi được mùi dấm của người ở phía sau.
Cô nói thật: “Đúng là không phải anh.
Thẩm Trình: “Là một người đàn ông?”
Giang Niệm Tư: “Ừ.”
Bỗng nhiên, bên hông căng thẳng, Giang Niệm Tư cảm thấy anh càng dùng sức hơn.
Cô cười nói: “Người đó đã thay đổi rất nhiều tư tưởng của em, em cũng chỉ kính nể và tôn kính người đó, không phải tình yêu, anh nghĩ gì thế?”
DTV
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Trình vui vẻ, ngón tay lại nhẹ nhàng xẹt qua phần bụng của cô.
Anh biết rõ còn cố hỏi: “Vậy em yêu ai?”
Giang Niệm Tư liếc mắt, người đàn ông ngây thơ này.
Nhưng mà cô thích nuông chiều anh: “Hình như là một người đàn ông tên là Thẩm Trình, anh có biết anh ấy không?”
Cô xoay người ở trong n.g.ự.c anh, đối mặt với anh.
Nhìn cô cười như mèo con ăn vụng thì trong lòng Thẩm Trình lại ngứa ngáy, đụng đến, hôn lên môi của cô: “Em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết anh có biết người này không”
Thực sự là cảnh c.h.ế.t chóc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-544.html.]
Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình làm loạn ở ban công trong chốc lát, cuối cùng kết thúc khi cô bị hôn đến thở hồng hộc, anh cũng khó chịu không được giải quyết.
Dù sao thì bây giờ cũng có con.
Ngày hôm sau, Từ Xán Xán nhờ Giang Niệm Tư vào thành phố cùng mình một chuyến, nghe nói là ra måt.
Giang Niệm Tư vừa vặn muốn đi tìm Lưu Vân Cường ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho nên đi cùng Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán đi xem mắt cho nên Giang Niệm Tư không có khả năng đi cùng, hai người đến nội thành xong thì mỗi người đi một ngả, chỉ hẹn gặp địa điểm quay về.
Trước khi đi tìm Lưu Vân Cường, Giang Niệm Tư đi vào bệnh viện trong nội thành.
Cô muốn kiểm tra tình huống của đứa bé một chút.
Sợ bại lộ tình huống của đứa nhỏ cho nên cô cũng không dám kiểm tra ở bệnh viện mình làm.
Kết quả kiểm tra đã có, tất cả đều bình thường.
Hạng mục khám thai ở thời đại này không có nhiều, cũng không có công cụ kiểm tra đơn thai hay song thai trong thời gian đầu, cũng có lẽ là vừa đưa vào cho nên chưa phổ cập.
Giang Niệm Tư không khỏi nhớ đến công cụ tiên tiến ở đời sau.
Chính cô bắt mạch thì cũng mơ hồ cảm thấy có chút khác thai đơn, nhưng mà mạch tượng của cô cũng không rõ ràng cho nên cô cũng không chắc chắn lắm.
Lúc này mới tới bệnh viện kiểm tra, không nghĩ tới vẫn không có cách nào kiểm tra là thai đơn hay song thai.
Cô thở dài, hy vọng không phải là cô cảm nhận nhầm.
Cô cũng chỉ dự định muốn sinh hai đứa con, nếu như có thể giải quyết được trong một lần thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Mặc dù cô là bác sĩ nhưng cô cũng sợ sinh nở đau.
Mặc dù chưa trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy không ít.
Nhìn thấy dáng vẻ những người phụ nữ đau đớn khi sinh con thì cô hung hăng run lên, nếu như không phải vì muốn có bảo bối của riêng mình và Thẩm Trình thì cô thật sự không có dũng khí.
Từ bệnh viện đi ra, Giang Niệm Tư chuẩn bị đến xưởng tìm Lưu Vân Cường, vừa vặn gặp phải Từ Xán Xán ở giao lộ.
Cô đi qua: “Xán Xán? Không phải em đi ra mắt sao?”