Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:36:57
Lượt xem: 41

Giang Niệm Tư đột nhiên xuất hiện khiến cho Hứa Quan Quan có chút xấu hổ.

Thẩm Thanh Tuệ cũng thoáng sửng sốt.

Dù cô ấy thừa nhận Giang Niệm Tư có bản lĩnh thì cô ấy cũng không muốn cúi đầu trước mặt cô.

“Quan Quan, chị đi trước, lát nữa lại đến tìm em”

“Bị tôi nói đúng tim đen nên muốn đi?”

Giang Niệm Tư vươn tay muốn ngăn cô ấy lại. Cô trào phúng nói: “Không đặt an nguy của người bệnh lên hàng đầu mà trong mắt chỉ có mỗi thù hận. Thẩm Thanh Tuệ, cô nói cô hận Thẩm Trình, cô có tư cách gì hận anh ấy? Ít nhất anh ấy xứng đáng với quân trang trên người anh ấy, còn cô thì sao, cô xứng đáng với danh hiệu bác sĩ sao?”

DTV

“Anh ta xứng đáng với quân trang của anh ta, anh ta nói với cô à?”

Thẩm Thanh Tuệ thấy cô bảo vệ Thẩm Trình đột nhiên gào thét như bị kích thích: “Vậy anh ta có nói với cô là anh ta xứng đáng với chị anh ta không? Anh ta có nói với cô là anh ta ép c.h.ế.t anh rể mình không? Cô không hiểu ăn ta, dựa vào cái gì mà bảo vệ anh ta như vậy?”

Giang Niệm Tư nhìn Thẩm Thanh Tuệ như một người điên.

Thẩm Thanh Tuệ lại cho rằng Giang Niệm Tư không phản bác được, nụ cười cũng trở nên vặn vẹo: “Cô xem, những thứ tôi nói cô cũng không biết, cô không hề hiểu Thẩm Trình. Anh ta chính là một kẻ lòng lang dạ sói, cô ở bên anh ta sẽ không được hạnh phúc.

Cô ấy cố gắng phá hủy hạnh phúc của Thẩm Trình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-456.html.]

Giang Niệm Tư lắc đầu: “Cô cho rằng tôi sẽ vì mấy câu nói của cô mà d.a.o động lòng tin với Thẩm Trình sao? Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có không hiểu Thẩm Trình thì tôi cũng quá hiểu cô rồi.

Thẩm Thanh Tuệ không ngờ Giang Niệm Tư lại yêu đương mù quáng như vậy, một lòng chỉ có mỗi Thẩm Trình: “Cô hiểu gì về tôi?”

Giang Niệm Tư nói: “Loại người vừa nhìn là biết dùng ác ý phỏng đoán người khác, lại không màng tới an nguy của bệnh nhân, chỉ nghĩ tới cách đạt được mục đích mình như cô thì lời cô nói ra có bao nhiêu phần đáng tin”

Giang Niệm Tư từng bước tới gần Thẩm Thanh Tuệ, mục đích rất rõ ràng chính là muốn xé bỏ kẻ điên tự cho mình là đúng này.

“Cô nói Thẩm Trình ép c.h.ế.t anh rể, tôi muốn hỏi cô chút, anh ấy ép c.h.ế.t như thế nào? Dùng phương pháp gì? Ở thời gian nào? Nếu cô nói được chuẩn xác vậy vì sao cô không báo cảnh sát bắt anh ấy? Đừng nói với tôi là vì cô thương hại anh ấy, cô chỉ ước cho anh ấy c.h.ế.t đi. Nếu có chứng cứ, sao lại để anh ấy sống lâu như vậy?”

Thẩm Thanh Tuệ bị cô ép lùi lại một bước, há miệng thở dốc, trong lòng có dục vọng phản bác mãnh liệt nhưng khi tới miệng lại như bị chặn lại, không thể nói ra lý do gì.

“Anh ta, anh ta.”

“Nói đi, sao cô không nói? Hay là không nói được gì?”

Giang Niệm Tư cười lạnh một tiếng: “Tôi không rõ cô và Thẩm Trình đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết Thẩm Trình mà tôi quen là một quân nhân có thể vì quốc gia mà rơi đầu, chảy máu, Còn cô, không chỉ vì tư thù của bản thân mà nhằm vào một người không quen biết gì, còn không màng tới an nguy sinh tử của bệnh nhân, cố ý kích thích người nhà chỉ vì muốn đạt được mục đích ghê tởm của mình”

“Cô dựa vào cái gì mà đòi làm bác sĩ, dựa vào cái gì gia nhập viện nghiên cứu? Cô nói yêu cầu của viện nghiên cứu không chỉ có y thuật, mà còn phải có nhân phẩm, nhưng ngay cả cái y đức cơ bản nhất cô cũng không có.”

“Ngày đó nếu tôi bị người nhà lão Lư ngăn cản dẫn tới việc lão Lư không được trị liệu kịp thời, cô có gánh nổi trách nhiệm này không? Cô lấy mạng bệnh nhân ra đánh cược, ai cho cô tư cách, ai cho cô dũng khí nói là vì muốn tốt cho lão Lư?”

Từng câu từng chữ của Giang Niệm Tư rất có khí phách, nhưng đ.â.m thủng suy nghĩ tự gạt mình của Thẩm Thanh Tuệ từ trước tới giờ.

Loading...