Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:36:39
Lượt xem: 39
Ngoài cửa truyền tới tiếng của Giang Bằng Vũ: “Cái kia, hai người cãi xong chưa? Tư Tư nên ra rồi.”
Còn đợi thêm nữa Giang Bằng Vũ sợ người khác sẽ nói xấu em gái anh ta.
Tuy hai người sắp kết hôn rồi nhưng ở nơi công cộng thì vẫn nên chú ý một chút, không nên để lại ảnh hưởng xấu.
Giang Niệm Tư đột nhiên đỏ mặt: “Đây, đây.
DTV
“Anh đi mở cửa”
Thẩm Trình đặt cô ngồi xuống giường, còn anh đứng dậy đi mở cửa.
Giang Niệm Tư hoảng hốt tới nỗi ánh mắt không biết phải để đâu, vì vậy nên liếc nhìn lưng Thẩm Trình.
Lúc này cô mới phát hiện eo Thẩm Trình rất đẹp.
Là dáng người mà phụ nữ đều hâm mộ.
Thẩm Trình kéo cửa phòng ra. Giang Bằng Vũ đang định nói gì đó bỗng nhìn chằm chằm vào chỗ đũng quần anh: “Cậu sợ tới mức đái ra quần à?”
Theo tầm mắt của anh ta, Thẩm Mình mới nhớ ra dấu vết trên quần mình là từ đâu ra.
Tất cả đều là nước muối sinh lí.
Anh vừa định há miệng giải thích thì Giang Bằng Vũ đã ghé sát anh, thấy miệng anh đỏ lên, nghĩ tới gì đó, trong lúc nhất thời cảm thấy đau gan.
“Tư Tư, về cùng anh.”
“À, được.
Giang Niệm Tư chậm rãi đi ra ngoài.
Thẩm Trình sao có thể không biết Giang Bằng Vũ nghĩ gì, vội giải thích: “Đây là nước muối sinh lý, anh đừng nghĩ bậy”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-447.html.]
Trước mặt em gái, Giang Bằng Vũ thề thốt phủ nhận: “Tôi không có nghĩ bậy, là cậu nghĩ bậy, đi thôi Tư Tư”
Khi đi ngang qua Thẩm Trình, Giang Niệm Tư còn quay đầu nhìn anh một cái. Người đàn ông để vai trần, khuôn mặt ửng đỏ đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Ngày mai nhớ rõ tới tìm em để em thay thuốc cho anh lần nữa.”
Thẩm Trình nhìn vẻ mặt chua chát của Giang Bằng Vũ, cúi đầu cười một tiếng, vẫy tay với Giang Niệm Tư: “Được, ngày mai anh tới tìm em, nhớ phải ăn cơm, đúng giờ tan làm đã biết chưa?”
“Đã biết đã biết, cậu nói nhiều quá, có thấy phiền không vậy.
Trả lời anh là tên Giang Bằng Vũ đang ăn dấm chua kia.
Tuy Giang Niệm Tư từ chối gia nhập viện nghiên cứu nhưng về chuyện này lão Lâm và lão Dương cũng không để bụng.
Họ vẫn đang tiếp tục kiểm tra xem thuốc sinh tinh có thể nào trị được triệu chứng suy nhược tinh trùng hay không.
Bây giờ một nửa số bệnh nhân có triệu chứng còn lại của Giang Niệm Tư được chia đều cho bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Triều Dương.
Thẩm Thanh Tuệ bỗng bị gạt sang một bên, cô ấy liền đi tìm lão Lâm hỏi.
Lão Lâm lạnh lùng trả lời: “Tôi có hỏi thăm qua, cô thường đi tìm mẹ doanh trưởng nói bác sĩ Giang gạt người có đúng không?”
Thẩm Thanh Tuệ không ngờ lão Lâm lại đi hỏi thăm chuyện này, vừa nghe thấy vậy trong lòng lập tức vang lên tiếng “lộp bộp”: “Lão Lâm, ông có ý gì vậy?”
Trước giờ lão Lâm vẫn luôn ôn hòa, bây giờ cũng thế, nhưng lời nói ra lại khiến cho trái tim Thẩm Thanh Tuệ trở nên lạnh lẽo.
Ông ấy cười nói: “Không có ý gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, không có bất kì chuyện gì là tuyệt đối. Có thể trong lòng cô còn nghi vấn, cũng có thể nghi ngờ nhưng không thể dưới tình huống không chắc chắn đi nói với người nhà bệnh nhân là bác sĩ đó gạt người.”
“Cô làm như vậy dù là về phương diện đạo đức hay công việc thì đều không phù hợp. Chúng ta dùng thuốc và phương pháp của bác sĩ Giang đi trị bệnh, cũng nên hiểu đạo lý làm người, phải có chuẩn mực, chú ý một chút. Tôi thấy trạng thái tinh thần của bác sĩ Thẩm không tốt cho lắm. Như vậy đi, mấy ngày này cô nghỉ ngơi chút đi, chờ sau khi trạng thái tốt trở lại hãy nói chuyện sau này”
Nói xong, bác sĩ Lâm cúi đầu ghi chép, rồi gọi vọng ra ngoài: “Mời bệnh nhân tiếp theo vào.”
Tuy lão Lâm nói khá dễ nghe nhưng ý đồ trong đó Thẩm Thanh Tuệ hiểu rõ.
Ý của ông ấy đơn giản là nếu cô ấy nói ai khác là gạt người thì thuốc do người đó nghiên cứu ra cô ấy đừng đụng vào, cũng đừng tham gia kiểm tra.