Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:36:22
Lượt xem: 25
Vừa nghe thấy vậy, Lư Lan Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, mấy bác sĩ kia đã trợn tròn mắt.
Đùa gì vậy?
Bệnh liệt nửa người và liệt mặt mà có thể chữa khỏi? Còn có thể khôi phục lại bình thường?
Hứa Quan Quan kinh ngạc há to miệng, hai tay ôm lấy mặt.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy ghen tị với Thẩm Trình thì phải làm sao bây giờ?
Cô ấy quá thích bác sĩ Giang tỏa sáng lấp lánh rồi.
Viện trưởng Lục ngây ngốc nói: “Chủ nhiệm Giang, cô, cô có thể làm cho lão Lư khôi phục lại bình thường đã rất giỏi rồi, không cần phải nói như vậy...
Không có khả năng thực hiện thì đừng cho bệnh nhân hy vọng.
Sở dĩ không nói ra hết lời trong lòng là vì viện trưởng Lục đột nhiên nhớ tới trước khi trị liệu, hầu hết bọn họ đều không tin cô có thể làm cho lão Lư tỉnh dậy nhanh như vậy.
Ông ấy sửa lại lời nói: “Tôi tin bác sĩ Giang dám nói thì nhất định là có thể.”
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn.
Bác sĩ Đỗ và bác sĩ Từ yên lặng giơ ngón cái với Giang Niệm Tư. Bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Quan Quan ở bệnh viện quân khu cũng âm thầm bội phục cô gái chưa tới hai mươi tuổi này.
Hóa ra có một số người thật sự giỏi hơn tuổi rất nhiều.
Mặt khác các bác sĩ cũng đổi mới nhận thức đối với Giang Niệm Tư.
Trong số các bác sĩ chỉ có cảm xúc của Thẩm Thanh Tuệ là phức tạp nhất.
Cô ấy không ngờ Giang Niệm Tư thật sự có bản lĩnh như vậy.
Thẩm Trình đúng là đã nhặt được bảo bối.
Bên này, Lư Lan Nguyệt cúi người thật sâu với Giang Niệm Tư: “Cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn cô, cảm ơn CÔ...”
Mỗi tiếng cảm ơn đều bao hàm rất nhiều cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-438.html.]
Nhiều tới mức Lư Lan Nguyệt cảm thấy không có gì báo đáp nổi.
Tình hình lão Lư cũng tạm ổn định, còn vấn đề xuất huyết não dẫn tới di chứng liệt nửa người và liệt mặt cũng chỉ có thể từ từ điều trị.
Các bác sĩ sau khi vây xem biết được y thuật cao minh của Giang Niệm Tư, trong lòng vừa bội phục, vừa chạy như gió về phía nhà ăn.
Cứu mạng, muộn quá rồi, nhà ăn còn cơm không?
Hứa Quan Quan đã sớm không nhịn được nữa. Cô ấy kéo Giang Niệm Tư qua một bên, vừa đi vừa nói sự bội phục của mình với Giang Niệm Tư.
“A, bác sĩ Giang, cô thật sự rất lợi hại, tôi cảm thấy tôi sắp thích cô mất rồi. Cô có biết không? Khi tôi nhìn thấy tình hình của lão Lư, không dám chắc chắn gì cả. Tôi sợ khả năng mình có hạn không chỉ không cứu được lão Lư, lại còn khiến ông ấy ra đi nhanh hơn...”
“Còn nữa, lúc cô vừa mới châm cứu, tôi thấy bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm của bệnh viện quân khu lo lắng muốn chết. Sao cô có thể bình tĩnh suốt cả hành trình như vậy được thế?”
Hứa Quan Quan không phải người nói nhiều, nhưng Giang Niệm Tư làm cô ấy kinh ngạc hết lần này tới lần khác, cô ấy thật sự không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Quá lợi hại, lúc lão Lư tỉnh dậy, cô ấy chỉ có thể dùng một lời khen thô tục nhất để khích lệ -- quá đỉnh!
Thẩm Thanh Tuệ thấy Hứa Quan Quan khoác tay Giang Niệm Tư, trong lòng có chút mất mát.
Quan Quan không nhìn thấy cô ấy sao?
Cô ấy đứng ngây người trong phòng bệnh, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của Lư Lan Nguyệt.
“Cô Thanh Tuệ.”
Cô ấy sớm đã bình tĩnh trở lại, không còn hoảng loạn như ban nãy nữa.
Sống lưng Thẩm Thanh Tuệ cứng đờ, cô ấy đột nhiên nhớ tới lời cô ấy nói với Lư Lan Nguyệt lúc trước.
DTV
“Làm sao vậy? Dì Lư?” Cô ấy quay đầu, cố gắng để giọng thật nhẹ nhàng.
Lư Lan Nguyệt nhìn cô ấy một cái. Sau khi thấy rõ sự chột dạ trong mắt cô ấy bèn lắc đầu thở dài.
“Tôi may mắn có bác sĩ Giang là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, toi không thể nghe lời của cô, yêu cầu viện trưởng đổi bác sĩ được.”
Lời này vừa nói ra đã đủ để người nghe hiểu.