Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:29:29
Lượt xem: 37

Hứa Triều Dương liếc nhìn bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm một cái, sau đó nói: “Xin chào, chúng tôi từ bệnh viện tổng khu đến đây. Xin hỏi phòng khám của bác sĩ Giang Niệm Tư ở đâu?”

Cô y tá nhỏ chợt nhận ra: “Ồ, hoá ra mọi người đến tìm chủ nhiệm Giang. Phòng khám bệnh của chủ nhiệm Giang đi từ cầu thang này lên là phòng thứ ba trên tầng hai. Nhưng chủ nhiệm Giang rất bận, chuyện môn của cô ấy rất lợi hại nên người bệnh tìm đến cô ấy khám rất nhiều. Lại còn muốn làm một ít thuốc thần kinh gì đó, mọi người phải xếp hàng đấy”

Vậy mà đã là chủ nhiệm rồi à?

Khi cô y tá nhỏ nhắc đến Giang Niệm Tư, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và kính trọng.

Hứa Triều Dương khẽ cười một tiếng, có vẻ như bác sĩ Giang này cũng không khó chịu như Thẩm Thanh Tuệ nói.

Anh ấy đã nghĩ viện trưởng Lục cũng không phải người ngốc, sao có thể để cử một người không đủ năng lực vào đội ngũ của họ.

Trên khuôn mặt bác sĩ Lâm và bác sĩ Dương cũng khôi phục ý cười.

Nhưng thuốc thần kinh là thứ gì? Cô y tá nhỏ có giọng địa phương nặng nề nên Hứa Triều Dương cũng không hỏi gì thêm.

Sự ngưỡng mộ của cô y tá nhỏ vẫn không đủ để họ chấp thuận việc Giang Niệm Tư sẽ vào viện nghiên cứu. Họ còn cần kiểm tra đo lường nhiều hơn nhưng chỉ dựa vào điều này thôi cũng có thể chứng minh năng lực của bác sĩ Giang không tầm thường.

Lúc này, ba người còn không biết, trên đường từ lúc bọn họ tới Bắc thành, Giang Niệm Tư lại có bước đột phá mới.

Ba người đi theo đúng như lời cô y tá nhỏ nói đến phòng khám bệnh của Giang Niệm Tư.

Trên cửa có viết một tấm biển.

Trưởng khoa Y học cổ truyền Trung Quốc.

Có một hàng dài người đứng bên ngoài, tất cả đều là những kẻ mặc quân phục rắn rỏi.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-413.html.]

Hứa Triều Dương đi tới phía sau, giơ tay vỗ vỗ anh quân nhân phía trước.

Người đàn ông quay lại nhìn anh ấy, nhe hàm răng trắng ra: “Đồng chí, chuyện gì vậy?”

Hứa Triều Dương chỉ vào phòng khám phía trước, hỏi có vẻ khá tuỳ ý: “Đồng chí giải phóng quân, anh đến tìm chủ nhiệm Giang xem bệnh gì thế?”

“Trời ạ, còn có thể là bệnh gì nữa? Những người gần đây đến gặp chủ nhiệm Giang đều là bệnh thận yếu hoặc là người bệnh nhược tinh đấy”

Vừa nói, người đàn ông này nhìn Hứa Triều Dương từ trên xuống dưới, thấy anh ấy trông giống một thiếu niên xinh đẹp, không giống người quân khu, cười ha ha hỏi: “Người anh em, thời gian của anh quá ngắn hay là đứa nhỏ vẫn chưa đến được bụng vợ anh thế.”

Trong đầu Hứa Triều Dương đột nhiên tràn ngập nghi vấn.

“Ý anh là, bệnh suy nhược tinh trùng sao? Bệnh suy nhược tinh trùng có thể chữa khỏi được ư?”

Vẻ mặt ngạc nhiên của anh ấy lọt vào trong mắt anh trai giải phóng quân cực kỳ giống với vẻ khiếp sợ của người bệnh mắc bệnh suy nhược tinh trùng cực nặng đột nhiên nhìn thấy hi vọng.

Anh trai nhỏ giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Triều Dương, an ủi: “Người anh em, đừng sợ. Để tôi nói cho anh biết, bác sĩ Giang rất lợi hại. Chỉ huy quân sự của chúng tôi, tiểu đoàn trưởng Thường, đã kết hôn được sáu năm mà cũng không có con. Sau khi bác sĩ Giang điều trị, nói là anh ấy bị bệnh suy nhược tinh trùng cực nặng. Kết quả thì sao, anh đoán thế nào?”

Anh trai nhỏ này nói chuyện giống như một diễn viên nói tướng thanh vậy, lời nào cũng lộ ra tiếng cười, khiến Hứa Triều Dương khó có thể tin là thật.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn phối hợp hỏi một câu: “Thế nào?”

Anh trai nhỏ vỗ tay cười nói: “Có thai, anh ấy có thai.”

Hứa Triều Dương: “?”

“À, không, là vợ anh ấy mang thai. Sau đó, để tránh tình huống như vậy xảy ra, lữ đoàn Triệu của chúng tôi đã yêu cầu tiểu đoàn trưởng Thường của chúng tôi nói cho mọi người biết về triệu chứng của mình để những người có tình trạng tương tự đến đây khám một chút. Tôi được chẩn đoán là mắc bệnh suy nhược tinh trùng nhưng gần như đã khỏi. Hôm qua tôi đến khám lại thì thấy nó đã hóa lỏng”

Loading...