Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:29:26
Lượt xem: 43
“Được rồi, vậy ngài muốn phong cách thế nào? Mới mẻ một chút hơn hay là ổn trọng hơn hay thời trang và phóng khoáng một chút?”
“Tôi không giỏi lựa chọn quần áo. Đồng chí Giang, có thể giúp tôi chọn được không?” Thiệu Dương đột nhiên nghiêng người lại gần.
Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ.
“Không thành vấn đề, tôi quyết là được.” Giang Tuyết am hiểu kết hợp, đây là ưu điểm của cô ấy.
Thiệu Dương “ồ” một tiếng: “Có cần đo không?”
“Chúng tôi làm free size” Giang Tuyết nói.
“Tôi muốn may đo theo kích cỡ.” Thiệu Dương trả lời lịch sự lễ độ: “Việc đo kích cỡ quần áo cho vừa với dáng người của tôi có phiền đến cô không? Nếu quá phiền thì không cần thiết nữa”
Giang Tuyết nheo mắt cười: “Không phiền...”
Nội tâm OS – Anh ta thật nhiều chuyện!
Nhưng người ta đã giúp mình một việc lớn, sao Giang Tuyết có thể tỏ ra bất mãn, vì vậy cô ấy cười tươi nói: “Việc nhỏ này chẳng là gì cả, đồng chí Thiệu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, đương nhiên quần áo sẽ được may miễn phí cho ngài “
“Ồ, cám ơn, vậy bây giờ chúng ta đo một chút đi” Thiệu Dương đứng dậy từ trên ghế sofa, đi tới trước mặt cô ấy.
Giang Tuyết ngẩng đầu: “... Cần gấp như vậy ư?”
Thiệu Dương đương nhiên gật đầu: “Ừ, việc này khá khẩn cấp, tôi đang không có quần áo để mặc, quần áo trên người đều mượn của Thẩm Trình”
Giang Tuyết đứng dậy: “Vậy đợi tôi tìm một chiếc thước dây.
Nụ cười trong mắt Thiệu Dương gần như tràn ra khỏi mắt, sợ bị cô ấy nhìn thấy, anh ấy nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Phiền cô rồi”
Giang Tuyết chạy ra ngoài, nhanh chóng cầm thước dây quay về.
Cô ấy đo các kích thước của Thiệu Dương, bao gồm rộng vai, vòng ngực, vòng eo và chiều dài cánh tay, tất cả đều phải đo.
Khi đo đến vòng eo, anh ấy dang tay ra và mỉm cười nhẹ với cô ấy.
Giang Tuyết cúi người đo vòng eo của anh ấy. Thiệu Dương cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô ấy, gót chân “đột nhiên không vững”, loạng choạng ngã về phía trước.
“Ah.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-412.html.]
Giang Tuyết kêu lên một tiếng.
Thiệu Dương ôm vai cô ấy, chậm rãi đứng dậy: “Xin lỗi, tôi chỉ thấy chóng mặt thôi.”
Chóng mặt sao?
Mỏng manh như vậy sao mà tham gia quân ngũ được chứ?
Cô ấy cho rằng Thẩm Trình và anh trai mình đều không mỏng manh như anh ấy.
“Heh, không sao đâu... Tôi đã lấy số đo rồi, lát nữa tôi sẽ làm rồi mang đến cho anh”
“Cám ơn, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước”
“Được rồi, đi thong thả nhé!” Giang Tuyết cố gắng mỉm cười.
Thiệu Dương liếc nhìn cô ấy, bắt gặp đôi mắt long lanh của cô ấy, khẽ cười một tiếng nói: “Cô vừa nói sẽ mời tôi ăn cơm, là khi nào?”
Giang Tuyết: “...Ngày mai? Hôm nay tôi bận quá “Được rồi, lúc nào ngày mai? Tôi sẽ đến tìm cô...” Thấy nụ cười giả tạo trên mặt cô ấy sắp không thể duy trì được nữa, Thiệu Dương một vừa hai phải nói: “Nhân tiện, tôi muốn chuyển đạt tâm nguyện của bạn mình luôn”
Nhắc đến chuyện chính, Giang Tuyết lại ổn định lại.
“Được rồi, vậy ngày mai nhé. Đồng chí Thiệu đi thong thả. Hẹn gặp lại đồng chí Thiệu.”
Thiệu Dương liếc nhìn cô ấy, kìm nén nụ cười trong mắt, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời đi.
Sau khi người đi rồi, Giang Tuyết mới thở dài một hơi.
Người đàn ông này nhất định có âm mưu gì đó trong đầu, nếu không tại sao cô ấy luôn cảm thấy anh ấy có ý đồ xấu?
Dự cảm của cô ấy luôn chính xác.
Ví dụ như cô ấy có dự cảm rằng hai anh trai của cô ấy sẽ khó tìm được vợ thì hiện tại đúng là họ vẫn chưa tìm được.
Ở một nơi khác, bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Triều Dương đã đến Bệnh viện Quân khu 624.
Trên đường gặp một y tá trẻ, Hứa Triều Dương lịch sự gọi đối phương lại: “Đồng chí, xin đợi một lát”
Cô y tá trẻ nhìn anh ấy, đôi mắt lấp lánh, đồng chí này đẹp trai quá.
DTV
“Đồng chí, ngài có chuyện gì sao?” Cô y tá nhỏ tích cực hỏi.