Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:29:24
Lượt xem: 34
Giang Niệm Tư nói: “Ông chủ Lưu, tôi thấy trợ lý của anh rất có tài ăn nói đấy. Nếu chị tôi đến Bắc Kinh thì cũng kính mong ông chủ Lưu tạm thời từ bỏ cát ái* của mình mà cho chị tôi mượn trợ lý của anh *Cát ái: thứ mà mình yêu thích Lưu Vân Cường bất đắc dĩ giơ hai tay ra: “Tùy ý phải đi.”
Bên này, Giang Tuyết trở lại văn phòng.
Lúc trước cô ấy chỉ nói ra ngoài lấy cốc nước cho Thiệu Dương nhưng khi quay lại thì trên tay cũng không có gì cả.
Nhìn thấy trà đặt ở trước mặt Thiệu Dương, vẻ mặt Giang Tuyết cứng đờ, xấu hổ hiếm thấy.
Tuy nhiên, sự xấu hổ chỉ kéo dài trong chốc lát, trong giây lát, cô ấy đã nở nụ cười nói: “Đồng chí Thiệu, xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu như vậy. Tôi vừa ra đến cửa đã bị Tư Tư gọi lại để bàn bạc một số chuyện. Hi vọng ngài có thể thông cảm.
Từ “ngài” lọt vào tai Thiệu Dương có chút chói tai.
Anh ấy vẫn giữ thái độ bình tĩnh, duy trì nụ cười hiền lành và lễ phép trước sau như một nói: “Không sao đâu. Chuyện tôi và cô vừa đề cập. Cô đã suy xét như thế nào?”
Giang Tuyết nói: “Là như vậy, tôi vừa cùng em gái mình bàn bạc một chút với ông chủ Lưu. Chuyện này, hai người ấy còn có ý tưởng khác...”
Sau đó, Giang Tuyết nói với Thiệu Dương về mô hình hợp tác mà Giang Niệm Tư và ông chủ Lưu đã thảo luận: “Đồng chí Thiệu, ngài thấy ngài có thể đưa phương thức liên hệ của bạn ngài cho tôi không? Có thể tôi cần phải nói chuyện với anh ấy Nói chuyện hợp tác...
“Muốn đích thân đến Kinh thị ư?”
DTV
Thiệu Dương không biết kinh doanh nhưng xét thái độ của bạn bè anh ấy thì chắc hẳn cậu ấy rất hài lòng với quần áo của họ. Khát vọng hợp tác trong lòng khá mãnh liệt.
“Đúng vậy, với số tiền lớn và quần áo liên quan nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ phải đích thân đến Kinh thị nhưng trước tiên tôi cần liên lạc với bạn của ngài qua điện thoại, giải thích rõ ràng về mô hình hợp tác với anh ấy, xác định xem anh ấy có sẵn lòng trong việc này thì chúng tôi mới bàn được công việc kế tiếp.”
“Như vậy...” Anh ấy mỉm cười dịu dàng: “Nhưng cậu ấy có chút ngượng ngùng, nếu cô gọi trực tiếp cho cậu ấy, cậu ấy sẽ xấu hổ.”
“A... vậy thì?” Giang Tuyết có chút không nói nên lời, gọi điện thoại cũng xấu hổ, vậy thì lúc gặp mặt chẳng lẽ lại đội quần lên đầu à?
“Cô đừng lo lắng. Tôi có thể giúp cô liên hệ cùng cậu ấy trước. Sau khi xác định cậu ấy đồng ý thì tôi lại đến tìm cô.”
Giang Tuyết: “...Được.”
Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-411.html.]
Nhưng sao cô ấy lại nghĩ nụ cười của người này lại...dối trá đến vậy?
Thật là một con hổ mặt cười.
Trong lòng mắng chửi, bên ngoài—– “Vậy thì thật cảm ơn ngài. Chuyện của tôi và em gái tôi còn phiền ngài vất vả quan tâm như vậy, thật ngượng ngùng. Đồng chí Thiệu, lát nữa tôi sẽ đãi đồng chí bữa tối”
“Được...”
Giang Tuyết chỉ khách khí nói một câu: “I || Chút tiền mời ăn cơm thì cô ấy không thiếu nhưng cô ấy rất bận đấy.
Quả nhiên người này vĩnh viễn cũng không biết khách khí.
Thiệu Dương thoáng thấy trong mắt cô ấy hiện lên vẻ khó chịu, ý cười trong mắt càng đậm. Anh ấy đổi chân trái, gác chân phải lên trên, tư thế thản nhiên, lộ ra một chút phóng đãng.
“Nhân tiện, tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Anh ấy nhẹ giọng dò hỏi.
Nói thật, từ thái độ của anh ấy, Giang Tuyết hoàn toàn không tìm được chỗ nào để chê bai.
Nhưng có lẽ vì nguyên tắc thích đẩy lùi nên cô ấy luôn cảm thấy mọi điều anh nói và làm đều có mục đích khác.
Tất nhiên, để đạt được sự hợp tác, giúp đỡ một chút cũng chẳng là gì.
Cô ấy cười tươi: “Có chuyện gì mời ngài cứ nói. Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ làm không chút do dự.”
“Làm cho tôi bộ quần áo.
Hå?
Giang Tuyết khẽ cau mày, liếc nhìn anh ấy một cái.
Chỉ thế thôi?
Thực sự không có mục đích theo đuổi.