Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:28:56
Lượt xem: 32
Bác sĩ Đỗ rất muốn quảng bá y học cổ truyền Trung Quốc nhưng điều kiện tiên quyết cho việc này là kĩ thuật y học lợi hại của nhóm người hành nghề y học cổ truyền.
Dù không phải bất kì bác sĩ theo nghề y học cổ truyền đều lợi hại như vậy nhưng ít nhất cũng có người dẫn đầu lan truyền danh tiếng ra.
Để cho người khác biết không phải trung y không bằng tây y mà chỉ là hầu hết các bác sĩ trung y chưa nắm được bản chất của trung y mà thôi.
Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Cứ xem trước đã..
Nói rồi, bác sĩ Đỗ nhìn thoáng qua các binh lính xung quanh, bao gồm cả Triệu Lữ ở trong đó. Vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghiêm trọng.
Vào lúc ông ấy đang do dự định mở miệng thì thấy Giang Niệm Tư phía sau Thẩm Trình.
Bác sĩ Giang.
Hai mắt bác sĩ Đỗ sáng rực. Giang Niệm Tư chú ý tới ánh mắt của ông ấy bèn lắc đầu với ông ấy, ý bảo ông ấy đừng lên tiếng.
Bác sĩ Đỗ lập tức yên lòng. Có bác sĩ Giang ở đây, cô không ngăn cản hành động của đoàn trưởng Thẩm chứng tỏ chân của đoàn trưởng Thẩm có thể tiếp nhận việc huấn luyện này.
Vì vậy nên bác sĩ Đỗ không lên tiếng nữa.
Thẩm Trình nhìn chướng ngại vật phía trước, đôi mắt đào hoa tối như mực, áp lực trong lòng tăng lên gấp đôi.
Một phần tới từ sợ mong chờ của các chiến hữu đối với anh, một phần khác tới từ nhóm bác sĩ bên cạnh.
Anh sợ mình chưa khôi phục tốt làm mất đi sự tin tưởng của nhóm bác sĩ đối với Niệm Niệm của anh.
Nghĩ tới đây, Thẩm Trình hít sâu một hơi, lần nữa hoạt động chân phải.
Giang Bằng Vũ nhìn bảng bấm giờ, thấy anh đã chuẩn bị xong bèn lớn giọng nói: “Bắt đầu”
Giọng nói vang lên, Thẩm Trình cũng mạnh mẽ xông ra ngoài. Mọi người đều nín thở tập trung.
Ban đầu là cọc thấp, tức là cọc năm bậc. Điểm khó của chướng ngại vật này chính là nếu không đặt chân chính xác sẽ dễ bị bong gân.
Trong quá trình này, tốc độ của Thẩm Trình rất nhanh tựa như đang giẫm trên đất bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-397.html.]
Chướng ngại vật thứ hai là chiến hào. Chiều dài, chiều rộng và chiều sâu của chiến hào đều là hai mét, Thẩm Trình phải nhảy vào trước rồi mới có thể bò ra.
Tốc độ của anh nhanh như tia chớp, lưu loát như thế đã luyện tập qua ngàn vạn lần, không dừng lại chút nào.
Viện trưởng Lưu nhìn động tác linh hoạt Thẩm Trình, ý cười trên mặt ngày càng tăng. Bác sĩ Giang đúng là thiên tài, mới trị liệu hơn hai tháng đã có thể giúp Thẩm Trình khôi phục tới mức này, nói ra chỉ sợ không có ai tin.
Bác sĩ Từ bên cạnh thấy Thẩm Trình không bị ảnh hưởng gì cũng nhẹ thở phào.
Chỉ sợ đoàn trưởng Thẩm chưa khôi phục hẳn thì sẽ có người khác chỉ trích bác sĩ Giang.
Bác sĩ Từ rất bênh vực người của mình. Anh ta nghe em gái nói Giang Niệm Tư rất chiếu cố cô ấy, cũng không giấu giếm gì mà thường xuyên chỉ dạy cho cô ấy.
Vậy nên bác sĩ Từ rất tôn trọng Giang Niệm Tư, không chấp nhận khi nghe người khác nói xấu cô ấy.
Giang Niệm Tư không biết thường ngày lúc huấn luyện Thẩm Trình có dáng vẻ như nào.
Theo như cô thấy, sau khi Thẩm Trình bắt đầu không để ý gì tới đùi phải.
Nhưng dù có vậy thì lông mày cô vẫn gắt gao nhíu chặt như cũ.
Dù sao thì khi kết thúc các chướng ngại vật, Thẩm Trình còn phải chạy về điểm xuất phát.
Vượt chướng ngại vật 400 mét là toàn bộ quá trình tổng là 400 mét, không phải là 400 mét một hạng mục.
Khi Thẩm Trình chạy về điểm xuất phát, mồ hôi không ngừng lăn xuống.
Mấy bác sĩ không hề nhìn thấy khuyết điểm trong hành động của anh, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.
Mấy bác sĩ không hiểu rõ tiêu chuẩn hạng mục này, chỉ phát ra những tiếng hoan hô.
Trong đó tiếng của Hứa Quan Quan là lớn nhất: “Thẩm Trình, anh làm tốt lắm, thật lợi hại.”
Bác sĩ Từ và bác sĩ Đỗ cũng nở nụ cười vui vẻ.
DTV
Thẩm Trình lại không vui như vậy, anh đưa mắt nhìn về phía Giang Bằng Vũ: “Bao nhiêu thời gian?”