Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:28:40
Lượt xem: 35

Giang Niệm Tư cẩn thận xem xét hợp đồng, xác định không có vấn đề gì mới ký hợp đồng với Lưu Vân Cường.

Sau đó Giang Niệm Tư lại đề ra một vài ý kiến.

Ví dụ như thương hiệu quần áo cần phải có một logo riêng biệt. Việc này do hai chị em Giang Niệm Tư phụ trách.

Về vấn đề vi phạm bản quyền ở giai đoạn đầu, Lưu Vân Cường sẽ lo liệu.

Các vấn đề tuyển người và giảng dạy sẽ để Giang Tuyết sắp xếp.

Sở dĩ công ty Tuyết Niệm tên là công ty chứ không phải nhà máy chủ yếu là vì bọn họ cũng muốn có cửa hàng dưới trướng.

Chuyện quan trọng đã bàn xong, Giang Tuyết về lại nhà thuê ở thành phố còn Giang Niệm Tư thì tới bệnh viện quân khu.

Tiếp theo đây cô không chỉ phải điều chế thuốc viên mà còn phải thiết kế quần áo.

DTV

Lúc trở lại cửa bệnh viện quân khu, Giang Niệm Tư thấy có một đứa nhỏ đang chơi đĩa bay.

Nó dùng mâm ăn cơm để ném chơi như ném phi tiêu.

Giang Niệm Tư thấy người đi qua đi lại cửa bệnh viện thì nhíu mày, quyết định đi qua nhắc nhở bạn nhỏ kia một chút.

Còn chưa đi tới gần, chiếc mâm trong tây cậu bé đã bay về phía cô.

Giang Niệm Tư không kịp ngây người, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn não bộ, mau chóng nghiêng người tránh đi. Cùng lúc đó, cánh tay trái phía sau chuẩn xác bắt lấy cái mâm kia.

Lực bay của cái mâm cũng không nhỏ nhưng Giang Niệm Tư bắt lấy rất dễ dàng.

Sau khi bắt được cái đĩa bay, cậu bé vẫn còn cười ha ha.

Giang Niệm Tư cầm cái mâm qua chỗ cậu bé, định bảo cậu bé không nên chơi thứ đồ chơi nguy hiểm như vậy ở nơi đông người.

Cũng may mẹ cậu bé kia cũng khá biết điều, nghe Giang Niệm Tư nói xong mau chóng kéo cậu bé lại xin lỗi, cũng hứa hẹn sẽ không có lần sau.

Lúc này Giang Niệm Tư mới quay người đi vào bệnh viện.

Vừa mới xoay người cô đã đối diện với ánh mắt kì lạ của Giang Bằng Vũ và Thẩm Trình, rõ nhất là ánh mắt của Giang Bằng Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-389.html.]

Dường như là lần đầu tiên quen biết cô, vừa ngạc nhiên vừa phức tạp.

Bước chân của Giang Niệm Tư liền dừng lại. Cô chớp chớp mắt, cẩn thận nhớ lại, cô vừa mới... không có hành động nào khác người đó... chứ?

“Anh.”

Giang Niệm Tư nhẹ giọng gọi, trên mặt không có chút cảm xúc bất thường nào, cô vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Nhưng lúc này giống hệt như tình huống chó c.h.ế.t gặp lần trước.

Giang Bằng Vũ thấy toàn bộ quá trình Giang Niệm Tư tránh đi rồi đón lấy cái đĩa bay.

Dù là động tác hay ánh mắt, anh ta đều nhìn thấy rõ.

Anh ta thấy em gái rất bình tĩnh, cũng thấy động tác của em gái rất quen thuộc, dường như là người có tập võ.

Tuy chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng rất thành thạo. Giang Bằng Vũ không nhìn lầm, cảm giác này không phải đánh bậy đánh bạ mà là vô cùng chuẩn xác.

Anh ta ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư. Em gái biết về y thuật thì anh ta có biết, nhưng trước giờ vẫn không biết trình độ y thuật của em gái như nào.

Nhưng cô biết cả võ thuật thì với Giang Bằng Vũ, nó là một chuyện vô cùng khó tin.

Em gái anh ta từ nhỏ đã yếu đuối, còn nhiều bệnh, trong nhà lại càng không có ai biết võ.

Em gái học từ đâu ra?

Giang Bằng Vũ yên lặng nhìn Giang Niệm Tư, không nói một lời.

Thường ngày anh ta tỏ ra khờ khạo nhưng anh ta không ngốc.

Hai người đối diện nhau, im lặng.

Giang Niệm Tư nhìn thì có vẻ bình tĩnh những bàn tay giấu dưới ống tay áo lại dùng sức nắm chặt tới nỗi khớp xương trở nên trắng bệch.

Lúc đó, dường như hạnh phúc do cô trộm lấy đã dừng lại, mang tới cho Giang Niệm Tư một cảm giác sợ hãi không nói nên lời.

Cô theo bản năng tiến lên trước một bước. Giang Bằng Vũ dẫm lên đôi ủng đi về phía bước, đôi mắt đen nhánh của anh ta nặng nề như biển sâu.

Giây tiếp theo, thân ảnh bên cạnh còn nhanh hơn anh ta.

Loading...