Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 368
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:26:12
Lượt xem: 28
Mặc dù nghe tên cũng có thể biết được tác dụng, nhưng bác sĩ Đỗ vẫn muốn nghe Giang Niệm Tư giải thích tác dụng cụ thể.
Giang Niệm Tư vừa giã thuốc vào cối đá vừa trả lời bác sĩ Đỗ: “Chữa bệnh tinh trùng yếu, ít tinh trùng, không có tinh trùng cho nam giới.
Cô nói một cách bình tĩnh nhưng bác sĩ Đỗ lại vô cùng sốc.
“Ngay cả bệnh không có tinh trùng cũng có thể điều trị được á?”
Giang Niệm Tư gật đầu: “Ừ, có thể chữa được”
“Tỷ lệ khỏi bệnh là bao nhiêu?” Bác sĩ Đỗ không ngừng hỏi.
Giang Niệm Tư suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời thận trọng hơn: “Tám mươi phần trăm”
Phải biết là trong y học, tỷ lệ thành công là 80% đã là tỷ lệ rất cao rồi.
Bác sĩ Đỗ ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư đang giã thuốc, kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được nội tâm của mình bằng lời.
Mới quen biết Giang Niệm Tư được một thời gian, nhưng bác sĩ Đỗ có thể thấy rõ Giang Niệm Tư không phải người thích khoe khoang, thậm chí còn rất khiêm tốn.
Cô nói 80%, nếu như vậy thì ít nhất phải chắc chắn tầm 95%.
Bệnh này của Thường Minh phần lớn đều có thể điều trị.
Bác sĩ Đỗ đè nén sự d.a.o động của lòng xuống, hạ thấp giọng hỏi Giang Niệm Tư: “Thế bác sĩ Giang có để bụng chuyện chia sẻ phương pháp điều trị không?”
“Đương nhiên là không rồi, không phải tôi từng nói rồi sao?”
Bác sĩ Đỗ nghe xong, quả nhiên là như vậy, biểu cảm trên mặt nở nụ cười vui vẻ yên tâm, đồng thời cũng nhắc nhở bác sĩ Giang: “Bác sĩ Giang, đơn thuốc này cô cất đi, không thể để người khác nhìn thấy được”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-368.html.]
“Tại sao?” Giang Niệm Tư không hiểu.
Bác sĩ Đỗ nói: “Bác sĩ Giang có một tấm lòng nhân từ bác ái nhưng phương pháp điều chế và công thức thuốc như thế này nhất định phải giữ chặt trong tay đất nước chúng ta. Nếu bài thuốc này có tác dụng trực tiếp thì bác sĩ Giang chi bằng cung cấp công thức, phương pháp sản xuất rồi hợp tác với nhà máy dược phẩm quốc doanh, trực tiếp sản xuất bài thuốc rồi phân phát đến các bệnh viện”
Như vậy thì nó không chỉ có thể điều trị rộng rãi cho những bệnh nhân mắc loại bệnh này mà còn đảm bảo rằng công thức và phương pháp điều chế không bị rò rỉ ra ngoài.
Hơn nữa bài thuốc này nếu đã là do Giang Niệm Tư tự nghiên cứu điều chế ra thì bác sĩ Đỗ cảm thấy cô có quyền bản quyền tuyệt đối.
Những bác sĩ khác có thể sử dụng loại thuốc do cô phát triển để chữa bệnh cứu người nhưng vinh dự như thế này thì phải thuộc về cô.
Giang Niệm Tư ngược lại lại chưa từng nghĩ qua những điều bác sĩ Đỗ nói. Cô chỉ nhớ ông nội từng nói rằng phương pháp chữa bệnh cứu người nhất định không được giấu giếm, cho nên đôi khi suy nghĩ cô sẽ bị bó buộc lập trình hóa.
Nghe bác sĩ Đỗ nói xong, Giang Niệm Tư liền ngẩn người nhận ra rằng cô đối với một số việc vẫn có suy nghĩ quá ngây thơ.
Đúng là đối với phát minh thuốc có tính đột phá trong y học như này thì nhất định phải đảm bảo quyền bản quyền tuyệt đối cho mình.
Cái “tôi” này ám chỉ đồng bào mình, nếu người nước khác không phải đồng bào mình muốn sử dụng thì có thể mua với giá cao.
Như vậy thì không chỉ có thể bảo vệ mình mà còn có thể thúc đẩy nền kinh tế.
Trước đây cô chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu thuốc, về giai đoạn sau khi nghiên cứu thì do ông nội cô chịu trách nhiệm, đây cũng là một trong những thiếu sót của cô.
“Bác sĩ Đỗ, cảm ơn ông.” Giang Niệm Tư chân thành cảm ơn bác sĩ Đỗ. Nếu bác sĩ Đỗ không nói ra vấn đề này thì e rằng cô đã theo thói quên mà bỏ qua vấn đề này.
Bác sĩ Đỗ gật đầu một cái: “Bác sĩ Giang khách sáo rồi.”
DTV
Khi Từ Xán Xán dẫn bác sĩ Từ đẩy cửa bước vào thì bác sĩ Đỗ cũng đang chuẩn bị rời đi.
Ông ấy phải đi tìm viện trưởng để nói chuyện này.
Nếu thực sự thành công thì đó sẽ là niềm vinh dự cực kì lớn cho cả bác sĩ Giang và bệnh viện.