Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:39
Lượt xem: 56

Thẩm Trình vỗ vai anh ấy, đôi mắt đen nhánh thâm sâu khác thường: “Đầu óc đơn giản thì đừng nghĩ chuyện phức tạp.

Vào ngày nghỉ của cô, Giang Niệm Tư đã trả lại hồ sơ bệnh án chép tay của bác sĩ Đỗ mà trước đây ông đã đưa cho CÔ.

Bác sĩ Đỗ không biết vòng vo, cầm lấy tập hồ sơ, vẻ mặt u oán nói: “Bác sĩ Giang chắc đang cười nhạo tôi, chê cười rằng tay nghề tôi không bằng cô mà lại còn chuẩn bị bệnh án chép tay cho cô”

Giọng điệu trong lời nói của ông ấy có vẻ rất phẫn nộ, nhưng lại không mang lại cho người ta cảm giác khó chịu.

Giang Niệm Tư thậm chí còn cảm thấy ông rất đáng yêu.

Sợ ông đã hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Tuyệt đối không có chuyện như vậy, Trung y bác đại tinh thâm, không ai có thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm rằng mình đã gặp qua tất cả các trường hợp bệnh. Tâm ý của bác sĩ Đỗ rất đáng quý, những ghi chép mà bác sĩ đưa cho tôi cũng đều rất quý giá. Tôi thật sự biết ơn.”

Khi cô nói điều này, bác sĩ Đỗ liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Ông lật qua vài trang và phát hiện ra rằng bên cạnh mỗi trường hợp đều có viết thêm một phương pháp điều trị phức tạp hơn.

Đôi mắt của bác sĩ Đỗ sáng lên khi nhìn thấy chúng, và ông nhanh chóng nhận ra rằng bác sĩ Giang quả thực là chỉ đang an ủi mình mà thôi.

Đúng là y học Trung Hoa bác đại tinh thâm, nhưng không có nghĩa là ông cũng bác đại tinh thâm.

DTV

Tập hồ sơ ông đưa cho cô có vẻ không giúp ích gì cho cô chút nào, nhưng phương pháp cô đưa ra lại rất quý giá đối với ông.

Đầu óc quay cuồng hưng phấn của bác sĩ Đỗ cuối cùng cũng được sắp xếp lại, bác sĩ Giang chắc chắn đang rằng sợ cô ấy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình.

Xét về độ tuổi của hai, bác sĩ Giang, người trẻ hơn ông rất nhiều, thực ra lại là người đang có lòng chiếu cố ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-346.html.]

Không được, ông phải báo đáp cô.

Lát nữa ông sẽ nhờ gia đình nấu món gì ngon rồi đưa cho bác sĩ Giang.

Nhưng ông lại rất tò mò một vấn đề: “Bác sĩ Giang, cô không sợ sau khi bị tôi cướp đi đống phương pháp này, y thuật của tôi sẽ trở nên cao hơn cô sao?”

“Làm sao có thể như vậy?”

Giang Niệm Tư có chút buồn bực thắc mắc tại sao bác sĩ Đỗ lại nghĩ như vậy: “Y học cổ truyền vốn không chỉ dành cho một mình tôi. Trên thế giới có rất nhiều bệnh nhân. Làm sao tôi có thể một mình chữa trị hết cho tất cả bọn họ? Nếu có thêm một bác sĩ có tay nghề y tốt, bệnh nhân khắp nơi thế giới sẽ có nhiều hy vọng hơn. Nói như vậy, tôi thực sự hy vọng rằng kỹ năng y học của tôi có thể được tất cả các bác sĩ cùng học hỏi.”

Khi ông nội dạy cô kỹ năng y học đã nói qua, ông nói rằng y thuật không thể giữ kín, trên thế giới luôn có rất nhiều bệnh nhân nên không ai cần phải lo lắng về việc bị cướp mất công việc.

Nhưng nếu có thêm một bác sĩ có năng lực thì liền có thể cứu được nhiều mạng sống hơn.

Bác sĩ Đỗ ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư, đây mới là tri thức và y đức chân chính.

Ông rất khâm phục Giang Niệm Tư vì dù tuổi cô còn trẻ như vậy đã có ý thức tư tưởng tốt.

Ai có thể ngờ rằng những lời nói hào phóng và thành thật như vậy lại phát ra từ miệng một cô gái vẫn còn là thiếu nữ.

Lúc đầu ông có chút lo lắng Giang Niệm Tư tuy trẻ tuổi mà đã được làm phó trưởng khoa, sẽ sinh ra tâm lý không bình thường, coi khinh người đi trước, trở nên kiêu ngạo tự phụ.

Có vẻ như ông ấy đang suy nghĩ quá nhiều, những nhân tài vĩ đại, không thể phân biệt bằng tuổi tác.

“Bác sĩ Giang nói thật sự rất đúng. Y học cổ truyền Trung Quốc nên được quảng bá để nhiều người biết đến hơn để có thêm nhiều bệnh nhân được chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt.”

Thẩm Trình tới gặp Giang Niệm Tư, anh hỏi thăm y tá trong bệnh viện, mới biết cô đến gặp bác sĩ Đỗ.

Loading...