Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:31
Lượt xem: 48

Trương Thu bị bà cụ trách móc một trận thì trong lòng không biết phải làm sao: “Mẹ à, tự con biết nói thế nào.”

Giang Niệm Tư nở nụ cười nói với bà cụ: “Cô ơi, chuyện có thể mang thai hay không liên quan tới rất nhiều phương diện, cháu chỉ có thể cố gắng hết sức và cũng không thể cam đoan chữa được hoàn toàn”

Bà cụ nghe thấy vậy thì mất hứng ngay lập tức, mặt cũng xụ xuống: “Không thể cam đoan à, vậy, vậy còn làm bác sĩ chủ nhiệm làm cái gì?”

Từ Xán Xán ở bên cạnh nghe không lọt tai, mất kiên nhẫn nói: “Bác sĩ không phải thần tiên nên đương nhiên không thể cam đoan không có chút sơ sót nào rồi, nếu như bà nghĩ bác sĩ Giang không có bản lĩnh gì thì bà đi tìm người nào có bản lĩnh đi.”

“Này, cô bé này ăn nói kiểu gì vậy? Làm sao lại trả lời như thế? Tôi bảo, cô nên bớt thái độ đi một chút, nếu không tôi tố cáo cô đấy. Bà cụ kia nhìn qua chính là một người chua ngoa đanh đá, khi nghe được lời vừa rồi thì không hài lòng.

DTV

Giang Niệm Tư giơ tay ngăn cản Từ Xán xán, cô vẫn giữ nụ cười lễ phép như cũ: “Cô à, khám bệnh cần phải đăng ký, ngài ở đây đã can thiệp vào việc khám bệnh của cháu, nếu ngài không phải bệnh nhân đăng ký khám bệnh thì ngài ra ngoài chờ trước đi, nếu không cháu không thể điều trị được bệnh này đâu.

Bà cụ quen thói ngang ngược nên đương nhiên không vui, đang định nói gì đó nhưng đối diện với đôi mắt nghiêm túc và lạnh lùng của Giang Niệm Tư thì giật mình, bà ấy chợt nhớ tới bối cảnh của cô, môi mấp máy vài lần nhưng chỉ đành ép sự không vừa lòng xuống rồi nổi giận đi ra ngoài.

Giang Niệm Tư ra hiệu cho từ xán xán: “Đóng cửa.

“Vâng ạ.” Từ Xán Xán hào hứng vô cùng chạy đến trước mặt bà cụ, đóng cửa “sầm” một cái vang dội. Việc này cảm giác như tát một cái lên mặt bà ta khiến Từ Xán Xán vô cùng thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-342.html.]

Bà cụ thì cực kỳ khó chịu nhưng lại không dám nói gì.

Chờ người đi rồi Trương Thu mới nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Giang, thật ngại quá, mẹ chồng tôi chính là không giữ mồm giữ miệng, ăn nói khó nghe, ngài đừng để bụng”

Sống chung với mẹ chồng cố chấp, muốn kiểm soát mọi thứ nên Trương Thu cũng không mấy vui vẻ. Nhưng mà cô ấy nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong gia đình là mọi người hòa thuận với nhau, vì vậy trong những lúc như này cô ấy đều nhẫn nại chịu đựng.

Giang Niệm Tư không có thời gian lo chuyện nhà người khác, cô chỉ gật đầu rồi bắt đầu chẩn đoán tình hình bệnh của Trương Thu.

Phương pháp chữa bệnh chính của Đông y là th chẩn: nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Sau khi hỏi và kiểm tra một lượt thì Giang Niệm Tư cho Trương Thu nằm lên giường để tiến hành kiểm tra sâu hơn. Sau khi dùng kim châm cứu và ấn thử vị trí quan trọng, kết quả cho thấy Trương Thu không có vấn đề gì.

Để tìm được nguyên nhân, Giang Niệm Tư nói với cô ấy: “Lúc nào chồng chị rảnh thì dẫn anh ấy tới khám xem”

Trương Thu mơ hồ nhìn Giang Niệm Tư: “Tại sao phải dẫn chồng tôi đến?”

“Bởi vì tình trạng cơ thể chị không có vấn đề gì, cũng rất khỏe mạnh, mặc dù không thể chắc chắn chị không có vấn đề hoàn toàn, nhưng việc không có thai không chỉ do mỗi phụ nữ, mà chồng chị cũng có khả năng có vấn đề rất lớn, tình huống cụ thể thế nào còn cần phải kiểm tra xong, tôi mới có thể giải thích rõ với chị.”

Lần đầu tiên Trương Thu nghe cách nói này đấy. Chồng cô ấy nhập ngũ từ trong thôn, bởi vì năng lực không tồi mới có chút thành tựu trong quân đội. Trình độ văn hóa của Trương Thu chỉ dừng ở lớp hai, sau khi kết hôn mãi mà không có thai nên bị mẹ chồng mắng nhiếc hàng ngày. Bà ấy còn nói nếu không phải sợ ảnh hưởng sự nghiệp của con trai thì đã bảo con trai ly hôn với cô ấy từ sớm rồi. Trương Thu vẫn tự trách bản thân không thể giúp chồng kéo dài hương khói tổ tiên.

Loading...