Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:27
Lượt xem: 45

Giang Bằng Vũ đột nhiên xuất hiện dọa Giang Niệm Tư giật mình, Thẩm Trình phản ứng nhanh ôm đầu cô áp vào trong lòng mình, cặp mắt hoa đào mê người hiện lên vẻ bất mãn.

Giang Bằng Vũ càng bất mãn hơn nhưng anh ta chỉ có thể nhịn, dù sao chuyện của em gái và người yêu anh ta cũng không thể can thiệp nhiều lắm. Giang Bằng Vũ tức giận trừng Thẩm Trình rồi đưa tay đóng cửa “rầm” một cái.

Sau khi Giang Bằng Vũ rời đi, Thẩm Trình mới nhìn người yêu ở trong lòng. Ngày bình thường cô gái này bình tĩnh thản nhiên, một bộ dáng không quan tâm thiệt hơn, ngày hôm nay bị anh trai phá vỡ chuyện này, vành tai đều đỏ ửng lên nhìn vô cùng dễ thương.

“Thẩm Trình, anh trai em đi chưa?”

Giang Niệm Tư nghe được tiếng đóng cửa thì giọng nói cũng run run, xấu hổ muốn tìm cái lỗ để trốn vào.

Mặc dù Giang Bằng Vũ là anh họ nhưng quan hệ của hai người không khác anh em ruột. Bị anh ruột bắt gặp cảnh cô và Thẩm Trình hôn môi, hơn nữa còn là cô chủ động... Nghĩ lại đều ngại muốn chết.

Thanh âm của cô vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại chọc cho Thẩm Trình đứng ngồi không yên. Nhớ tới vừa nãy cô chủ động, mắt anh tối thêm một chút, mãi mới được thân mật lại bị đồ chó c.h.ế.t kia phá hỏng. Thực sự là...

Anh muốn tiếp tục nhưng lúc này chắc chắn không thể nào.

“Tạm thời đi rồi.”

Giang Niệm Tư mới ngẩng đầu lên từ trong n.g.ự.c anh, lúc này Thẩm Trình mới phát hiện khuôn mặt cô đỏ bừng giống như quả đào mật, bởi vì căng thẳng mà đôi mắt to đen lúng liếng còn nhiễm lên một lớp sương mù.

Xong đời rồi.

“Tư Tư....”

DTV

“Ha?”

“Niệm Niệm..” Anh đổi lại xưng hô, tông giọng trầm thấp khàn khàn trêu chọc trái tim người khác.

Giang Niệm Tư nghi hoặc nhìn lên, đối diện ánh mắt thâm thúy của anh thì nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, mặt lại đỏ thêm một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-340.html.]

Lần này cô không trả lời anh, ngón tay Thẩm Trình nhẹ nhàng lướt qua môi cô, ánh mắt đậm như mực: “Bác sĩ Giang, em gọi anh một tiếng anh trai Trình.”

Người này càng ngày càng không đứng đắn, lại có thể nghĩ ra xưng hô như vậy. Đánh c.h.ế.t cũng không gọi.

Cô che mắt anh lại nói: “Em đi tìm anh trai xem anh ấy tìm em có chuyện gì.

Cô đứng dậy rời khỏi đùi anh, Thẩm Trình liền nắm tay cô kéo trở lại. Giang Niệm Tư bị ép ngã vào trong n.g.ự.c anh, Thẩm Trình nghiêng đầu hôn môi cô, vừa chạm vào liền tách ra.

“Thu chút lãi”

Giang Niệm Tư đi ra ngoài tìm Giang Bằng Vũ, Thẩm Trình đi ở phía sau cô không nhanh không chậm. Kết quả là Giang Bằng Vũ cũng không chờ ở ngoài cửa.

Giang Niệm Tư ngờ vực: “Ồ, đi nơi nào rồi?”

Lúc này Giang Bằng Vũ đang nổi giận trong phòng khám của Hứa Quan Quan.

Một người đàn ông ngăm đen cao hơn mét tám dùng sức nắm chặt cây xanh đặt ở trên bàn làm việc của cô ấy, lá cây bị anh ta phá xơ xác từng mảnh. Biểu cảm trên mặt rất giống như người khác nợ anh ta mấy triệu.

Hứa Quan Quan nhíu mày nhìn cây xanh trơ trụi bị anh ta vặt hết lá, thấy anh ta còn muốn nhổ cả rễ cây lên thì cô ấy không nhịn được đập một cái lên mu bàn tay anh ta: “Được rồi, có thôi đi không? Rốt cuộc anh làm sao thế?”

Giang Bằng Vũ ngồi vào ghế bệnh nhân xem bệnh, nghe thấy thế thì đập bàn một cái nhìn Hứa Quan Quan, không biết anh ta bị nối nhầm sợ gân nào mà đột nhiên nói: “Bác sĩ Hứa, cô nói xem nếu cô có em gái, vừa nhìn thấy em ấy cùng người yêu đang, đang dang...”

Hứa Quan Quan ngắt lời anh ta: “Anh nhìn thấy bác sĩ Giang và Thẩm Trình hôn môi rồi?”

Câu nói trắng trợn lập tức cản lại lời trong miệng Giang Bằng Vũ. Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hứa Quan Quan: “Cô cũng nhìn thấy rồi? Hai người bọn họ bình thường vẫn hôn môi sao?”

Ngực anh ta đau âm ỉ, cái cảm giác mất mát khi em gái nhà mình bị chó hoang tha đi lại tới rồi.

Thật đúng là như vậy, Hứa Quan Quan nhìn anh ta kinh ngạc trừng to mắt như vậy thì cười nói: “Không phải, tôi không nhìn thấy, chỉ thuận miệng nói thôi.”

Loading...