Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:15
Lượt xem: 38

Bà ta quỳ trên mặt đất ôm chó đen gào khóc: “Đại Hắc của tạo ơi, là ai độc ác như vậy, g.i.ế.c c.h.ế.t mi rồi... Bà già này chỉ có mình mi làm bạn, mi chết, tạo biết sống thế nào đây”

Tiếng khóc của bà cụ già lập tức thu hút sự chú ý của mấy người khác.

Chó này đúng là của bà cụ già, nhưng từ hai ngày trước nó giống như nổi điên, bắt đầu cắn người linh tinh nên bà ta vứt bỏ nó rồi.

Ngày hôm nay bà ta cũng ra đường, nhìn thấy chó nhà mình nuôi lại nổi điên thì vội trốn đi sợ có người gây phiền phức cho mình. Mãi đến lúc cô cầm cây trâm đ.â.m c.h.ế.t Đại Hắc thì bà ta mới dám chạy đến.

Bây giờ chó c.h.ế.t rồi, các cô cũng không bị thương, ai có thể chứng minh là chó của bà ta muốn cắn người?

“Là cô, chính cô đ.â.m c.h.ế.t Đại Hắc của tôi, cô phải bồi thường tiền. Bà cụ già chỉ vào Giang Niệm Tư ăn vạ.

Sắc mặt Thẩm Trình tối sầm lại: “Bà à, chó của ngài cố ý làm hại người, chúng tôi còn chưa tính sổ với ngài đâu”

Bà cụ già nhìn anh mặc quân trang, nghĩ chắc chắn rằng bọn họ sợ gặp phiền phức nhất, vì vậy không nói câu nào liền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc ăn vạ: “Ôi trời ơi, Quân đội Giải phóng Nhân dân đối xử với dân thường chính là như này, nói Đại Hắc nhà tôi cắn các người, các người bị cắn rồi sao? Hiện tại các người không có bị cắn, ngược lại Đại Hắc nhà tôi chết, tôi mặc kệ, các người đền chó cho tôi, chó của tôi không cắn người, các người bồi thường tiền cho tôi” Tiếng khóc bà ta cực kỳ bi ai, người nào không biết còn tưởng rằng bà ta thật sự rất yêu quý chó của mình. Nhưng thực chất bà ta chỉ muốn đòi tiền nên mới nói như vậy thôi.

Thấy bà ta dùng thân phận quân nhân để gây khó dễ, đáy lòng Giang Niệm Tư lập tức khó chịu. Cô kéo Thẩm Trình không cho anh tranh luận với bà cụ già này, dù sao cãi nhau trên đường cái cũng ảnh hưởng không tốt đối với anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-334.html.]

“Bà cụ, là chó của bà qua đây làm hại người trước, nếu như chúng tôi không ra tay thì hôm nay sẽ có bao nhiêu người bị thương vì con ch.ó này? Chó của bà tấn công người khác ở trên đường là sự thật, mọi người đều nhìn thấy, nếu ngài muốn chúng tôi bồi thường tiền thì không có khả năng, vấn đề này không thể thương lượng, có bồi thường tiền hay không ngài không quyết định được, cũng không phải do tôi quyết định, đi, chúng ta đến cục cảnh sát báo án, để xem họ giải quyết thế nào thì chúng ta liền làm theo như vậy.

Giang Niệm Tư vừa nói vừa đi qua kéo bà cụ già ngồi dưới đất: “Đi, chúng ta đến cục cảnh sát, để họ phân xử xem rốt cuộc là ai bồi thường ai.

Lời nói này khiến bà cụ già trợn tròn mắt. Bà ta trốn ở phía sau nhìn thấy nhóm người này dễ đòi bồi thường nên mới chạy tới khóc lóc, thế nào lại muốn báo cảnh sát?

Trong đám người kia có hai người thuộc Quân đội Giải phóng Nhân dân, họ ngại rắc rối nhất và cũng không dám chiếm lợi của dân. Còn hai cô gái kia yếu đuối mỏng manh, thoạt nhìn chính là nhát như thỏ đế.

Nghe nói phải đi cục cảnh sát thì bà cụ già lập tức luống cuống. Bà ta gỡ tay Giang Niệm Tư ra tiếp tục giả vờ: “Tôi không đi cảnh sát, mau bồi thường tiền, có phải các người muốn chơi xấu không? Hả? Ôi trời ơi, mấy người trẻ tuổi bắt nạt người già, tôi không sống nổi nữa. Bà ta ngồi trên đất lau nước mắt kêu trời kêu đất kéo đến nhiều người vây xem.

Giang Niệm Tư lẳng lặng nhìn bà ta diễn trò, bỗng nhiên cô đưa tay xoa xoa đầu, người mềm nhũn ngã xuống đất.

DTV

“Tư Tư.”

Thẩm Trình tiến một bước lớn lên ôm cô vào lòng.

Một tay Giang Niệm Tư che cổ, giọng nói yếu ớt nói: “Anh trai Trình, hình như tôi vừa bị chó điên cắn trúng, bây giờ đau quá, anh mau đưa tôi đến bệnh viện, tiện thể báo cảnh sát bắt bà ta bồi thường tổn thất.

Loading...