Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:13
Lượt xem: 53

Giang Bằng Vũ chậm một bước so với Thẩm Trình, anh ta nắm vai Giang Niệm Tư vội vàng kiểm tra khắp nơi: “Tư Tư, em không sao chứ, có bị chó điên cắn trúng không, để anh nhìn xem.” Máu không chỉ b.ắ.n trên mặt Thẩm Trình mà còn văng tới trên mặt Giang Niệm Tư nên anh ta vô cùng lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm Giang Bằng Vũ, anh ta nhìn thấy rồi chứ? Cô xuyên sách qua, không phải nguyên chủ, dưới cái nhìn của người nhà thì nguyên chủ mảnh mai yếu đuối, không thể có can đảm đối phó một con ch.ó nổi điên có hình dáng to lớn như thế được. Cô vừa ra tay đ.â.m c.h.ế.t nó, Giang Bằng Vũ có thể hoài nghi cô hay không? Dù sao cũng chênh lệch quá nhiều. Về mặt y thuật, bởi vì bà cụ Lương luôn cảm thấy cháu gái nhà mình thông minh nhất, giỏi giang nhất, có thể tự mình hiểu được mọi thứ nên mới không nghi ngờ.

Vậy lần này thì sao? Cô rất thèm muốn tình thân của đời này và cũng rất sợ mất đi nó. Cho nên lúc này Giang Niệm Tư hơi hoang mang lo sợ, tim đập loạn nhịp rõ ràng.

Giang Bằng Vũ nhìn mắt hạnh của cô mở to, trong đó tràn đầy khủng hoảng, nước mắt rơi lã chã, chỉ biết rằng cô rất sợ hãi thì đau lòng không thôi.

Anh ta kéo Giang Niệm Tư vào lòng vỗ lưng cô nhẹ nhàng: “Tư Tư ngoan, không sao, không có chuyện gì rồi, anh ở đây, đừng sợ.”

Giang Niệm Tư sững sờ sau khi nghe anh ta nói xong, anh ta không nhìn ra ư? Tưởng rằng cô bị dọa sơ sao?

Giang Niệm Tư dần dần bình tĩnh lại, cũng đúng, cô không có làm việc dư thừa gì cả, chỉ là đ.â.m cây trâm vào mạch m.á.u chó dữ thôi. Có thể trong lúc đó sợ hãi không biết làm thế nào, trùng hợp là trong tay có đồ gì đó nên đ.â.m bừa. Vì vậy cô chớp chớp mắt, vừa nãy căng thẳng quá mức khiến cô không khống chế được cảm xúc, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

Lúc Thẩm Trình xông đến nhìn rõ ràng nhất, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, anh thấy trong mắt cô không có một tia sợ sệt, nếu có, thì chính là vô cùng kiên định và lạnh lùng. Nhìn chó dữ đã rên rỉ c.h.ế.t đi một lần nữa, Thẩm Trình giơ tay lau qua loa vết m.á.u trên mặt, con ngươi đen nhánh thâm sâu dị thường. Đó là ảo giác của anh sao?

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư, đúng lúc thấy dáng vẻ rơi lệ của cô. Đôi mắt ướt át ngấn nước, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng tồn tại hoang mang và sợ hãi. Lại nhìn đến cô đang bị Giang Bằng Vũ ôm thì chút hoài nghi trong mắt kia liền tiêu tan thành mây khói, anh gạt chó dữ ra rồi đứng dậy đi qua kéo Giang Bằng Vũ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-333.html.]

“Cậu làm gì thế?” Giang Bằng Vũ bị kéo ra thì không hài lòng hỏi.

Thẩm Trình kéo giang niệm vũ, quay sang nói với anh ta: “Đối tượng của tôi”

DTV

Giang Bằng Vũ nói rất chính đáng: “Còn là em gái của tôi đấy!”

Rốt cuộc Hứa Quan Quan bị đẩy ra cũng hồi phục tinh thần sau trận hoảng sợ, lúc này vội vàng chạy đến hỏi han Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô không sao chứ?”

Giang Niệm Tư kéo tay Thẩm Trình ra, vì giữ hình tượng trước mặt Giang Bằng Vũ nên sợ hãi trong mắt cô vẫn chưa tiêu tan hết, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại hơn nhiều: “Không sao, cô cũng không sao chứ, có bị trầy xước gì không?”

Nghe giọng cô có vẻ như rất khiếp sợ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

“Trầy xước có là gì, cô không bị chó điên cắn mới quan trọng.” Mặc dù Hứa Quan Quan bất cẩn nhưng thật ra rất nhạy cảm. Thời khắc xảy ra nguy hiểm, Giang Niệm Tư không hề do dự đẩy cô ấy ra ngoài khiến cô ấy vừa cảm động vừa vui mừng. Vui mừng vì Hứa Quan Quan có thể gặp được người bạn tốt như vậy.

Giang Niệm Tư dịu dàng nói tiếp: “Tôi không sao, cô đừng lo lắng, chó không cắn trúng tôi.

“Phù, vậy thì tốt. Hứa Quan Quan nghe cô nói không bị cắn trúng thì cảm thấy an tâm.

Ngay lúc mấy người còn đang kiểm tra xem có ai bị thương không thì một bà cụ già ăn mặc rách rưới chạy đến.

Loading...