Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:20:03
Lượt xem: 30
Giang Niệm Tư trợn tròn mắt. Người đàn ông này sao lại yếu đuối như thế? Cô chỉ muốn đẩy anh ta ra để anh ta không cản trở đường đi thôi mà.
Giang Niệm Tư chau mày nhìn thoáng qua Trương Thành Hiệu đang ôm chân đau đến mặt mũi trắng bệch, hẳn là trẹo chân rồi. Mặc dù rất chán ghét anh ta nhưng bản thân là bác sĩ, cô không có khả năng không quan tâm tình huống của anh ta, ngộ nhỡ gãy xương sẽ không tốt.
Cô bước nhanh chạy xuống vốn muốn nhìn tình hình một chút. Ai ngờ vừa mới xuống đến nơi thì anh ta liền há mồm nói: “Bác sĩ Giang thật sự cho rằng mình tìm được một người đàn ông có thân phận thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cô nói xem tôi muốn vạch trần chuyện này ra ngoài liệu vị trí bác sĩ chủ nhiệm ngồi chưa ấm chỗ của bác sĩ Giang còn có thể giữ được không?”
Vừa đến liền gây sự đánh nhau, cô chắc chắn chịu không nổi, rõ ràng anh ta đau nhức đến sắc mặt cũng trắng bệch nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện kéo Giang Niệm Tư xuống nước.
Anh ta chỉ muốn hủy diệt người phụ nữ mà mình không có được này.
Giang Niệm Tư dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta đau thành như vậy còn không quên tạt nước bẩn lên người mình thì một tia nhân từ mỏng manh cuối cùng đối với anh ta cũng phai mờ triệt để: “Anh đã muốn gây sự như thế, vậy thì làm ồn ào lớn hơn chút nữa đi!”
Cô trực tiếp nhấc chân hung hăng đạp thẳng xuống mắt cá chân bị thương của anh ta.
“A.” Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trương Thành Hiệu đau điếng nghẹn ngào: “Chân của tôi, chân của tôi.”
DTV
Tiếng thét vang dội của Trương Thành Hiệu nhanh chóng thu hút sự chú ý của viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ, hai người cấp tốc chạy ra từ phòng làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-328.html.]
“Chuyện gì xảy ra?” Thấy Trương Thành Hiệu nằm trên mặt đất, viện trưởng Lục cùng bác sĩ Đỗ cuống quýt chạy xuống cầu thang.
Trương Thành Hiệu ôm chân, tay run run chỉ hướng Giang Niệm Tư, oán hận ở đáy mắt vẫn còn: “Là cô ta, cô ta đẩy tôi xuống cầu thang còn cố ý đạp chân của tôi.”
Mắt cá chân truyền đến đau nhức ray rứt, vì Trương Thành Hiệu là bác sĩ nên làm sao không biết rõ là mình bị gãy xương. Tông giọng run rẩy và âm thanh lúc hít vào lộ ra khàn nhẹ, hiển nhiên tình huống của anh ta không lạc quan lắm.
Ban đầu viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ vô cùng khẩn trương lo lắng nên tầm mắt nhanh chóng theo hướng tay anh ta chỉ mà quay đầu nhìn Giang Niệm Tư. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trắng bệch, mắt hạnh ướt sũng tràn đầy kinh hoảng, nước mắt tí tách rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới lộ ra vẻ mặt bị dọa sợ.
“Viện, viện trưởng, tôi không phải cố ý..” Âm thanh nức nở mềm mại vừa ra khỏi miệng liền khiến người thương xót.
Viện trưởng Lục vừa nhìn nét mặt sợ hãi này của cô thì trong lòng chợt trầm xuống. Bác sĩ Đỗ thì cau mày nhìn Trương Thành Hiệu.
Trương Thành Hiệu vừa ôm chân đau vừa rên rỉ nên không nhìn thấy biểu cảm của Giang Niệm Tư, nghe xong lời của cô nói, trong lòng anh ta bỗng dưng có dự cảm xấu chợt ngẩng đầu lên.
Dáng vẻ hoa lê trong mưa của người phụ nữ này xinh đẹp đến mức làm trái tim người ta rung động, nếu đổi lại là lúc trước thì trương hiệu thành sẽ vô cùng đau lòng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này đạo đức giả giỏi thay đổi. Lúc vừa giẫm chân anh ta thì vẻ mặt vẫn còn hung ác, làm sao hiện tại liền trở thành bộ dáng này rồi.
Đầu óc Trương Thành Hiệu xoay chuyển cực nhanh, một phụ nữ và một đàn ông xuất hiện một mình ở nơi này, nếu như cô phản kích tố cáo anh ta giở trò lưu manh thì chẳng phải anh ta có trăm miệng cũng không thể giải thích được sao?
Giang Niệm Tư không chờ anh ta mở miệng liền khóc nói: “Viện trưởng, tôi không cố ý, là bác sĩ Trương, anh ta có ý định động tay động chân với tôi, tôi chỉ muốn đẩy anh ta ra, không nghĩ tới anh ta sẽ ngã xuống” Âm thanh mềm mại dễ dàng khiến người ta cảm giác rằng cô rất mỏng manh yếu đuối.