Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:19:23
Lượt xem: 15
Chỉ cần cậu ta dụ dỗ được ông chủ về Hồng Kông trước thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.
Khi thời cơ đến, cậu ta sẽ luôn có thể nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo.
Viễn cảnh mơ mộng của cậu ta đang diễn ra rõ ràng trong lòng, nhưng Lưu Vân Cường lại không đi theo ý muốn.
Im lặng hồi lâu, Lưu Vân Cường vẫn dùng ánh mắt tối tăm nhìn cậu ta, trầm giọng nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa.
Chúng ta phải đợi thêm bao nhiêu ngày nữa?
Chẳng phải càng chờ lâu thì sẽ càng có khả năng lộ ra sự thật sao?
Trợ lý Hứa lập tức lo lắng nói: “Lão đại, nếu đợi thêm nữa thì cũng sẽ không có tiến triển gì. Chúng ta vẫn nên..”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lưu Vân Cường, giọng nói của Trợ lý Hứa dần yếu đi.
Lưu Vân Cường nhìn hắn: “Cậu đang nóng lòng muốn tôi trở về sao?”
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến trợ lý Hứa hối hận, nghe anh ta nói vậy, trên trán trợ lý Hứa toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu ta chợt hối hận vì lẽ ra mình không nên nói liên thiên như vậy trước mặt sếp.
Trong khoảnh khắc kia, cậu ta có cảm giác rất rõ ràng rằng ông chủ đã nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Ngay từ đầu ông chủ đã không tin những gì mình nói.
Cậu ta lo lắng nuốt khan, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết làm thế nào.
Lưu Vân Cường chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Thậm chí còn không thèm cho cậu ta một cái nhìn thất vọng.
Có lẽ đối với ông chủ mà nói, cậu thậm chí còn không xứng đáng với bất kỳ kỳ vọng nào từ anh ta.
Lưu Vân Cường rời khỏi nhà khách và chậm rãi đi đến cửa hàng quần áo của Tuyết Niệm.
Dù hôm nay là mùng hai Tết nhưng nhiều cơ sở kinh doanh vẫn mở cửa kiếm tiền.
Vốn dĩ ngày hôm qua Lưu Vân Cường đã muốn đi đến cửa hàng để hỏi thăm chuyện này, nhưng vừa vặn lại bị tắc động mạch não, dẫn đến hôn mê.
Anh ta đến một quán nhỏ gần đó và hỏi một bà cụ già: “Bà ơi, con muốn hỏi thăm bà một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-291.html.]
Bà cụ đang trải bánh, hung hăng nói: “Tôi bận lắm, không có thời gian đâu”
Lưu Vân Cường thở dài: “Con muốn hai cái bánh”
Bà cụ lập tức bật cười: “Được rồi, xin đợi một lát.”
Bà ấy lập tức lấy giấy gói ra, gói hai chiếc bánh bột ngô rồi đưa cho anh ta.
Lưu Vân Cường đưa cho bà ấy một tệ và nói: “Không cần phải trả lại tiền thừa đâu.”
Những chiếc bánh bột ngô của bà cụ chỉ có giá vài xu một chiếc nên khi Lưu Vân Cường đưa cho bà hẳn một tệ, điều này đã khiến bà rất vui.
“Vừa rồi cậu muốn hỏi cái gì ý nhỉ?” Khi ngẩng đầu, bà lão phát hiện người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông hôm qua đột nhiên ngất xỉu trên đường.
Lưu Vân Cường có chút buồn cười, quả nhiên tiền có thể tạo nên sự khác biệt ở mọi nơi.
Đây là lý do tại sao anh ta có tham vọng và muốn thống trị khu thương mại của Hồng Kông.
Trong một vòng tròn thương nghiệp, anh ta không muốn trở thành người phải cúi đầu trước kẻ khác.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của bác sĩ Giang, người đã chữa trị cho mình, lại hiện lên trong đầu anh ta.
Trong đời anh ta không có nhiều người khiến anh ta ngưỡng mộ, nhưng cô gái này lại là một trong số đó.
DTV
Anh ta nhìn thấy lòng tốt của bác sĩ ở cô.
“Con muốn hỏi, bà có biết bà chủ cửa hàng quần áo Tuyết Niệm bên kia đường giờ đang ở đâu không?”
“Cái gì cơ?” Tai của bà lão không thính lắm.
Lưu Vân Cường lặp lại một lần nữa.
Sau đó anh ta thấy bà già nhìn anh ta như thể anh bị thiểu năng trí tuệ.
Lưu Vân Cường nhướng mày: “Có chuyện gì sao ạ?”
Bà lão bày ra vẻ mặt chán ghét nói: “Cậu đúng là người buồn cười. Hôm qua không phải mới gặp chủ cửa hàng quần áo này hay sao? Sao bây giờ lại hỏi tôi?”
Anh ta đã gặp người đó ư?
Lưu Vân Cường cẩn thận nhớ lại, anh ta nhớ rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy người đó trước đây.