Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:17:52
Lượt xem: 31
Nói xong, Tiểu Hồ nhảy ra khỏi xe và sải bước về phía trước một cách uy nghiêm.
Thiệu Dương ngồi trên thân xe, một chân co một chân duỗi ra, nghe thấy lời khen ngợi chính nghĩa và đầy cảm hứng của Tiểu Hồ, nhếch miệng cười khẽ, không cần nói anh ấy công bằng và vị tha như vậy.
Có vẻ như trong thời gian này đã gây sức ép hơi quá.
Chậc, tuổi trẻ đúng là không tốt, hèn nhát.
Anh ấy khẽ cười, từ trên xe nhảy xuống.
Đã ba ngày kể từ khi Giang Niệm Tư rời đi.
Thẩm Trình nằm trên giường, mỗi lần muốn ra ngoài tập luyện, anh đều không nhịn được nghĩ đến những lời Giang Niệm Tư nói.
Nghỉ ngơi cho tốt vào, cô rất lo lắng cho anh đấy.
Vì thế Thẩm Thành lại nằm xuống, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nhướng lên, trong mắt có chút yêu thương thầm kín.
Đột nhiên, cánh cửa bị đá tung “rầm” một tiếng.
Thẩm Trình lập tức bật dậy: “Ai?”
“Chú của anh.” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thiệu Dương từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó một đôi giày quân đội da đen như mực xuất hiện ở cửa phòng.
Hai người nhìn nhau, ngay lập tức tia lửa bay tứ phía.
Nhìn dáng vẻ bụi bặm của anh ấy, xem ra anh ấy vừa trở về đã đi thẳng đến bệnh viện.
Thẩm Trình phúc chí tâm linh*, đột nhiên hiểu được mục đích Thiệu Dương đến đây.
*khi vận may đến thì đầu óc trở nên minh mẫn hơn Thẩm Trình vốn thấy áy náy lập tức tìm được lý do cho mình, đôi mắt hoa đào ngước lên, lộ ra chút giảo hoạt: “Muốn đánh nhau sao?”
“Không thì sao?” Thiệu Dương chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Thẩm Trình liếc mắt nhìn anh ấy, nói: “Nhắc anh nhớ một điều, anh không thể đánh thắng tôi”
Thiệu Dương cong môi cười, giẫm đôi giày quân đội xuống giường, nhìn xuống cái chân bị thương của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-277.html.]
Giọng điệu chế giễu không hề che giấu: “Tôi cũng nhắc nhở anh một việc, bây giờ anh là một bệnh nhân, nếu anh muốn cứu chân mình thì nên thành thật đánh với tôi một trận”
Thẩm Trình: “.....
Hỏng rồi.
DTV
Quên mất anh đang bị thương.
Thẩm Trình không phải là người sẽ lộ ra vẻ sợ sệt, ánh mắt anh vẫn không thay đổi, mỉm cười: “Thử xem.”
“Thử thì thử, anh tưởng tôi sợ anh chắc.”
Thiệu Dương xông tới ra đòn trước, Thẩm Trình nổi tiếng đánh nhau giỏi trong đội, Thiệu Dương là chính ủy lại không phải đối thủ anh.
Nhưng Thiệu Dương không phải là một con gà yếu, chưa kể bây giờ Thẩm Trình còn đang bị thương.
Tuy nhiên, Thiệu Dương rất có chừng mực, anh ấy gần như không chạm vào chân Thẩm Thành, mỗi một cú đ.ấ.m mà Thiệu Dương tung ra đều bị Thẩm Trình chặn lại chính xác.
Hai người đánh tới đánh lui, cuối cùng Thiệu Dương nắm lấy cổ tay phải của Thẩm Trình khịt mũi: “Mày cướp người phụ nữ của ông đây, mày không để ông đây đ.ấ.m một cái à?”
Chân trái không bị thương của Thẩm Thành đạp mạnh khuỷu tay của Thiệu Dương một cái, sau đó một tay lật người ấn cổ tay Thiệu Dương ra sau lưng, tay kia bóp cổ hắn.
“Nói cho đúng, cô ấy không phải là người phụ nữ của anh.”
Thẩm Trình quỳ một gối trên giường, cái chân bị thương treo lơ lửng trên không trung dưới gầm giường, nhưng may mắn thay bây giờ chân của anh đã gần như hồi phục rồi.
Nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ bên trong, Tiểu Hồ trốn ở hành lang, lưng dựa vào tường, lấy hai tay che tai giả vờ không biết gì.
Cậu ta là người của trung đoàn trưởng, mạng này là của anh, c.h.ế.t cũng là ma của anh, nhưng tai cậu ta bị điếc, sao có thể nghe thấy Chính ủy Thiệu đánh trung đoàn trưởng?
Trong phòng bệnh, Thiệu Dương ngồi trên một chiếc giường khác, duỗi tay lau m.á.u trên khóe miệng: “Anh xuống tay cũng ác đấy”
Thẩm Trình che mắt trái: “Anh cũng đâu có vừa”
Anh thấy nhất định Thiệu Dương cố ý, bởi vì người khác nói mắt anh rất đẹp, cho nên anh ấy cố tình nhằm mắt anh mà đánh.
Thiệu Dương nhớ tới hình bóng trong trí nhớ của mình, không khỏi thở dài: “Hai người tiến triển tới đâu rồi?”
Thẩm Trình quay đầu nhìn anh ấy, im lặng một hồi: “Sp với đứng yên thì tốt hơn một chút?”