Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:17:42
Lượt xem: 54

Tiếng kêu như g.i.ế.c heo, phát ra từ trong miệng của Phùng Tiểu Lệ, dọa cho mấy người đang ở hiện trường đều nhảy dựng.

Giang Niệm Tư bẻ ngón tay của cô ấy dùng sức ấn xuống, ép cho thân thể của Phùng Tiểu Lê phải ngồi xổm càng thấp để không đau như thế nữa.

“Đã cảnh cáo cô rồi, mà vẫn không biết sống c.h.ế.t như thế, cô tưởng rằng ai cũng sẽ bao dung cô giống như người nhà cô sao?”

Đỗ Thanh Mai nhìn Giang Niệm Tư rất kinh ngạc, rõ ràng là người tỉ mỉ dịu dàng như thế, vậy mà, vậy mà vừa ra tay đã ép người mà cô chán ghét phải nhút nhát xin tha thứ.

Trong chớp mắt đó, Đỗ Thanh Mai cảm thấy Giang Niệm Tư anh tuấn cực kỳ.

Phùng Tiểu Lệ đau đến mức thay đổi sắc mặt, mở miệng gào khóc với chị Phùng: “Mẹ, anh, hai người mau giúp con đánh c.h.ế.t người phụ nữ bỉ ổi này, cô ta không phải là thứ tốt lành gì... “

Lại là một tiếng kêu thảm thiết, Giang Niệm Tư càng dùng thêm sức bẻ ngón tay của cô ấy.

“Tôi đã không thích người khác chỉ vào mũi của tôi, thì sẽ chịu nghe cô sỉ nhục tôi sao?”

Giang Niệm Tư quăng cái tay của cô ấy, dùng sức ném ra ngoài, khiến cho Phùng Tiểu Lệ ngã trên đất.

Làm xong những động tác này, Giang Niệm Tư liền quay đầu nhìn về phía Đỗ Thanh Mai: “Có khăn tay không?”

Đỗ Thanh Mai lắc đầu, Phùng Văn sững sờ cầm một cái khăn vuông từ trong túi ra: “Ở đây có”

“Cảm ơn, tôi không dùng khăn tay của đàn ông có vợ, ở đâu có nước? Tôi đi rửa cái tay, tay dơ rồi”

Một câu nói nhẹ như mây gió, khiến chị Phùng hoàn hồn trong chớp mắt, chị ấy vội vàng dẫn Giang Niệm Tư đi: “Bác sĩ Giang, phòng vệ sinh ở bên này.”

Lúc Giang Niệm Tư rửa tay, nghe thấy chị Phùng lẩm bẩm rằng: “Đứa con nhặt được, chung quy cũng nuôi mãi không thân sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-272.html.]

Giang Niệm Tư ngờ vực, quay đầu nhìn chị Phùng một cái, ánh mắt của chị Phùng hốt hoảng, dường như đang lẩm bẩm một mình.

Nhặt được?

Phùng Tiểu Lệ sao?

Giang Niệm Tư cuối cùng cũng hiểu vì sao Phùng Tiểu Lệ trông chẳng giống người trong gia đình cô ấy chút nào.

Có điều, đây là chuyện riêng tư của người khác, Giang Niệm Tư cũng không có ý định nhúng tay vào.

Chị Phùng đột nhiên mở lời.

Chị ấy hồi tưởng lại ký ức và bắt đầu chậm rãi kể.

“Năm đó, lúc tôi mang thai đã có A Văn rồi, tôi nghĩ nếu cái thai này là con gái thì thật tốt. Đáng tiếc... khoảng thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, khi cái thai được sáu tháng tuổi, tôi không cẩn thẩn bị ngã, đứa bé buộc phải sinh non, nhưng khi chào đời thì nó đã mất rồi”.

DTV

Nói đến đây, chị Phùng bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt.

“Tôi vốn tưởng rằng, kiếp này tôi không có duyên với con gái, nhưng đúng lúc tôi đang ở cữ thì Tiểu Lệ đã đến, nó bị người ta bỏ lại trước cửa nhà tôi, oa oa khóc lóc. Tôi nhìn đứa trẻ, lúc đó tôi nghĩ rằng chắc ông trời thương xót, đã lấy đi một đứa con của tôi nên ông lại ban cho tôi một đứa con khác”.

“Tôi đã nuôi nấng nó như con ruột suốt những năm qua, nhưng tính cách nó rất ương bướng. Làm một người mẹ không thể lúc nào cũng để con cái tự ý, không quản giáo được. Không nghe lời thì phải đánh, nhưng đánh nhiều lần rồi, nó lại nghĩ rằng tôi thiên vị anh trai nó hơn. A Văn từ nhỏ đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nên tôi không thể vì muốn làm cho nó cảm thấy công bằng mà đánh A Văn Giang Niệm Tư mở miệng, trong lúc nhất thời cô không biết nên an ủi chị cả Phùng như thế nào.

Ngay cả những đứa trẻ cùng cha mẹ, tính cách của chúng cũng có sự khác biệt lớn.

Tính cách của Phùng Tiểu Lệ quá tự cao.

Hơn nữa miệng mép cô ấy cũng nham hiểm thâm độc, giống như muốn đem tất cả d.a.o đ.â.m lên người người khác vậy.

Chị Phùng kể xong, thở dài một hơi: “Là lỗi của tôi, là do tôi không dạy dỗ nó tốt. một đứa trẻ còn non nớt như vậy mà chuyện gì cũng giữ trong lòng, không chịu nói cho tôi và A Văn biết, nếu nó nói sớm cho chúng tôi biết, làm sao chúng tôi để con bé tiếp tục như vậy?”

Loading...