Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 258
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:17:15
Lượt xem: 61
Đúng lúc này, Giang Bằng Vũ đến thăm, sau gần hai mươi ngày điều trị, Giang Bằng Vũ cũng đã khỏi bệnh gần như hoàn toàn.
Các bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy đều thấy kỳ lạ.
Không ngờ Giang Bằng Vũ có khả năng phục hồi tốt như vậy.
Các bác sĩ đều rất ngạc nhiên, Giang Bằng Vũ thì bị dọa sợ.
Thật thần kỳ như vậy sao?
Chẳng phải là anh ta có khả năng phục hồi tốt thôi sao?
Em gái anh ta cũng nói anh ta có khả năng phục hồi tốt rồi.
Giang Bằng Vũ hơi bối rối, nhưng anh ta là một người anh tốt, sẽ cho em gái mình cơ hội.
Vì vậy, bất kể thế nào, anh ta đều mở lời nói: “Đều nhờ em gái tôi”
Lúc đó, biểu cảm của những bác sĩ kia, hoặc ngạc nhiên, hoặc kinh ngạc, cuối cùng trở nên bình tĩnh.
Còn bổ sung một câu: “Có vẻ như bác sĩ Giang thực sự là một bác sĩ Đông y rất giỏi, không trách gì bác sĩ Lưu nói nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, những bác sĩ ở khoa Đông y đều như không có chuyện gì xảy ra..”
Giang Bằng Vũ bối rối, không biết liệu anh ta có quá lời không?
Trách làm sao được?
Lỡ như mọi người đều nghĩ rằng em gái mình siêu giỏi và đặt ra những kỳ vọng không phù hợp với em ấy thì sao?
Có phải anh ta nên giải thích rằng thực ra anh ta có khả năng phục hồi tốt không?
Do đó, sau khi các bác sĩ rời đi, anh ta đã chạy đến phòng bệnh của Thẩm Trình, định hỏi Thẩm Trình.
Thấy Thẩm Trình vẫn nằm trên giường với vẻ mặt buồn bã, Giang Bằng Vũ nhìn sang Tiểu Lưu.
“Chuyện gì vậy? Bị em gái của tôi từ chối rồi?”
Hiện tại anh ta chỉ có thể nghĩ ra lý do này khiến Thẩm Trình buồn bã như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-258.html.]
Tiểu Lưu cười “phì” một tiếng.
DTV
Thẩm Trình quay đầu nhìn anh ta.
Giang Bằng Vũ nói: “Không sao đâu, nói đi, đừng sợ cậu ấy, tôi mới là lãnh đạo của cậu, cậu ta chỉ là một kẻ tay chân thôi.”
Tiểu Lưu “vâng” một tiếng, như trút được gánh nặng, kể lại cho Giang Bằng Vũ nghe chuyện vừa mới xảy ra Giang Bằng Vũ nghe xong, bật cười lớn: “Ha ha, buồn cười c.h.ế.t đi được, Thẩm Trình mà cũng có ngày này hả?”
Anh ta kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh giường Thẩm Trình, thấy Thẩm Trình liếc nhìn mình, anh ta đưa một ngón tay, chọc vào nốt ruồi lệ trên mắt anh.
“Nhìn cái gì nhìn, tiểu bạch kiểm, đừng quên tôi là anh trai của Tư Tư, cậu muốn theo đuổi em gái tôi còn phải qua cửa tôi, tôi muốn cười thì cười, cậu cứ nhìn đi”
Giang Bằng Vũ cuối cùng cũng có thể tỏ ra oai vệ rồi, có cảm giác như một nô lệ lật đổ được chế độ phong kiến vậy.
Lúc trước, anh ta hết lời khuyên nhủ, giống như một nhân viên bán hàng vậy, hết mình giới thiệu em gái mình cho anh nhưng anh vẫn không đồng ý.
Còn nói gì, không quan tâm đến phụ nữ?
Không muốn kết hôn?
A...
Con người là vậy, khi biết Thẩm Trình bị bệnh, anh ta không dám đề cập đến, sợ chạm đến lòng tự trọng của Thẩm Trình.
Bây giờ biết bệnh của anh đã khỏi, anh ta sợ nhắc không đủ rõ ràng.
Anh ta còn nghiêng đầu cười anh: “Sao thế, ông Thẩm, bây giờ còn định kết hôn không?”
Vẻ mặt anh ta quá rõ ràng là đang kiếm chuyện, Thẩm Trình giơ tay nắm lấy tay anh ta, Giang Bằng Vũ xoay người một cách linh hoạt, dễ dàng tránh được.
“Sao cậu lại nói không thắng thì động tay chứ? Lúc trước cũng đâu phải tôi bắt cậu phải từ chối em gái tôi, theo tôi thấy, cậu đúng là lão háo sắc, thấy em gái tôi xinh đẹp nên mới động lòng.”
Những lời anh ta nói một câu một chữ đều đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Trình, khiến trái tim anh như bị xé nát, lạnh buốt như gió tuyết.
Thẩm Trình vốn đã quan tâm đến vấn đề tuổi tác, mấy bà chị vợ đã nhắc nhở vài câu, giờ Giang Bằng Vũ lại tới chọc ngoáy khiến Thẩm Trình tức giận tới mức muốn xé nát trời.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Làm rõ một chút, tôi không già.”
Giang Bằng Vũ: “Ha? Ý cậu là gì?”