Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:59:09
Lượt xem: 52
Tiểu Hồ không thấy động tác của anh ấy, vác tấm gỗ lên vai, quay người.
Thiệu Dương bị tấm ván gỗ dài đó đập cho phát.
Anh ấy ôm ngực, khó tin nhìn cái bóng dáng đáng ghét của Tiểu Hồ. Có phải người này là Thẩm Trình phái tới gây sự với anh ấy không.
Giang niệm tư lại gặp được phía trước cái kia nói Thẩm trình “Tàn” bác sĩ.
Giang Niệm Tự gặp lại bác sĩ đã nói Thẩm Trình “tàn đời” kia.
Ở căng tin.
Giang Niệm Tư xếp hàng với cô ta.
Giang Niệm Tư ở phía sau, cô ta ở đằng trước.
Giang Niệm Tư vốn không quan tâm gì cô ta, không ngờ cô ta lại bắt đầu mỉa mai.
“Ái chà, đúng là người có quan hệ có khác, bác sĩ Giang trẻ tuổi vậy mà đã có được hứa hẹn của viện trưởng, đúng là ghê gớm quá mà Giọng cô ta tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
Giang Niệm Tư nghe thấy hết, cũng chẳng định phản ứng gì, nhưng đối phương lại quay ngoắt lại nhìn cô một cái, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường và châm chọc.
“Nhờ quan hệ mới có được vị trí này, bác sĩ Giang nghĩ, mình có thể ngồi vững sao?”
Giang Niệm Tư nhìn cô ta một cái, thế nên hôm đó những gì cô nói với viện trưởng bị người này nghe hết rồi sao?
DTV
Mấy lời của cô gái này, theo góc độ nào đó cũng coi là thật.
Qua thật cô nhờ cạy quan hệ, nhưng người có thể được ông cụ Thẩm tiến cử, cô chẳng cần phải tự vấn bản thân cũng biết, nếu cô không có bản lĩnh thì người có thân phận như ông cụ Thẩm có thể tiến cử bừa bãi sao.
Đây là bác sĩ, không phải trò đùa.
Nào có ai không trân trọng danh dự của mình chứ?
Thấy cô chẳng thèm đáp lời, bác sĩ Lưu lại sẵng giọng: “Bác sĩ Giang đúng là giỏi ra vẻ, còn không coi ai ra gì kìa”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-241.html.]
Cuối cùng Giang Niệm Tư cũng nhìn thẳng vào cô ta, thấy ánh mắt cô takhông hề có ý tốt, cô nhìn thoáng qua thẻ bác sĩ trước n.g.ự.c cô ta, cười gọi: “Bác sĩ Lưu Mẫn Tuệ.”
Ánh mắt cô nhìn Lưu Mẫn Tuệ rất quái dị, khiến Lưu Mẫn cũng hơi rén.
“Bác sĩ Giang nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Nụ cười trên mặt Giang Niệm Tư bất biến, đầy ẩn ý nhìn cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bác sĩ Lưu nói đúng cả, chỉ là tôi muốn nhắc nhở bác sĩ Lưu một chút.”
“Cái gì?”
Lưu Mẫn Tuệ bị ánh mắt như vậy nhìn đến nỗi lông tóc dựng hết cả lên.
Giang Niệm Tư ghé sát vào bên tai cô tai, thầm thì: “Nếu tôi là cô, biết người khác có quan hệ thì chắc chắn sẽ không dây vào đâu, dù sao...”
Một câu nửa thật nửa giả khiến Lưu Mẫn Tuệ trợn tròn mắt.
Lúc trước cô ta chỉ mải nghĩ cách đối đầu với Giang Niệm Tư mà quên mất, nếu người chống lưng cho cô đến xử lý cô ta thì không phải cô ta sẽ...
Lưu Mẫn Tuệ lập tức hoảng loạn, nhưng còn ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô không sợ tôi đi báo cáo cô sao?”
Giang niệm tư cười nói: “Báo cáo tôi cái gì? Thầy của tôi từng là một vị thầy thuốc trung y cực kì giỏi ở tổng khu bệnh viện, ông ấy là người nhờ ông cụ Thẩm đề cử tôi, điều đó không phải rất bình thường sao?”
Lưu Mẫn Tuệ bắt gặp ánh mắt tươi cười của cô, tức thời cẩm thấy mình đã bị con bé này áp chế.
Qua thật là cô ta không dám đắc tội với người sau lưng Giang Niệm Tự.
Nghĩ đến đây, Lưu Mẫn Tuệ lập tức sửa lại thái độ ăn miếng trả miếng lúc nãy, cười nhăn cả mặt: “Xin, xin lỗi, bác sĩ Giang, mồm miệng tôi chỉ hơi độc địa tí thôi, không có ý xấu gì đâu, bác sĩ Giang đừng chấp nhặt với tôi nha “À ~~ hóa ra thì ra là mồm miệng độc địa chút à, vậy bác sĩ Lưu phải cẩn thận chú ý đó, lỡ mà sơ sẩy thì...
Chậc.
Giang Niệm Tư dịu dàng nhẹ nhàng, rõ ràng là lời nói quan tâm dặn dò lại khiến Lưu Mẫn Tuệ nghe ra ý đe dọa.
Tức khắc sợ tới mức không nói được gì.
Đến lượt Giang Niệm Tư múc cơm, Giang Niệm Tư lấy ba phần.