Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:58:52
Lượt xem: 54
Khuôn mặt của Thẩm Trình hiện lên nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Giang Bằng Vỹ, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Bằng Vỹ, sao mà anh không quan tâm em gái anh chút nào vậy, anh không nhìn thấy cô ấy lạnh đến mức màu môi cũng thay đổi rồi sao?”
Giang Bằng Vũ quay đầu lại nhìn anh: “Có thể nói chuyện bình thường được không?”
Nếu không được thì anh ta sẽ ra tay.
Không thể tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng sao?
Tại sao tự nhiên lại dịu dàng với anh ta?
Khiến anh ta luôn cảm thấy thằng nhãi này không kìm nén được cái rắm gì.
Trong mắt Thẩm Trình chứa vẻ đe doạ: “Vậy tốt nhất là anh đừng gây chuyện.
Giang Niệm Tư thấy hơi buồn cười, cô phát hiện khi Thẩm Trình trở nên mê gái, cũng rất đáng yêu.
Lúc trước cô thèm muốn nhan sắc của anh, những chỉ là thèm muốn khuôn mặt đó, vẫn có thể làm việc bình thường.
Thẩm Trình đối mặt với cô, cả người đều trở nên kỳ lạ, sau khi bày tỏ tâm ý, anh không còn che giấu sự để tâm của bản thân nữa.
Lẽ nào anh không phải là đoá hoa cao lãnh sao?
Tiếng cười lanh lảnh êm tai như chuông bạc, lúc này Thẩm Trình mới phát hiện Giang Niệm Tư đang cười anh.
DTV
Khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên đỏ bừng.
Sau khi Giang Niệm Tư đỡ giang bằng vũ rời đi, Thẩm Trình đắp chăn lên người mình.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nản lòng mà xuống giường, lấy áo khoác quân đội chưa mặc bao giờ ra, bước đi tập tễnh đến phòng của Giang Bằng Vũ.
Giang Niệm Tư không chỉ chữa bệnh cho Thẩm Trình mà còn chữa cho cả Giang Bằng Vũ.
Lúc Thẩm Trình đến, đúng lúc Giang Niệm Tư bôi thuốc xong cho Giang Bằng Vũ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, giang niệm vũ đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Thẩm Trình, Giang Niệm Tư lập tức nộ khí bốc lên trên đầu.
“Chẳng phải đã bảo anh cứ ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi sao? Sao lại ra đây thế này? Anh không cần cái chân nữa à”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-232.html.]
Cô có hơi tức giận, giận anh không để ý đến chân của mình.
Cô nghĩ đến Thẩm Trình ảm đạm tăm tối ở trong giấc mơ, không nhịn được mà nghĩ, cuối cùng anh bị cắt cụt, có các kiểu nguyên nhân ở trong đó, có phải cũng có phần không để tâm của anh hay không.
Thẩm Trình rất hiếm khi nhìn thấy cô tức giận.
Đối với sự chất vấn nghiêm khắc đầy bất ngờ của cô, nhất thời có hơi ngơ ra.
Anh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một tay chống trên bức tường, khó khăn dùng tay trái chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể.
Một tay khác thì cầm áo khoác quân đội, giọng nói của anh thấp xuống trong vô thức: “Tôi chỉ là đến đưa quần áo cho cô, không va vào chân phải”
Sau khi Giang Niệm Tư nói xong thì hối hận rồi.
Bởi vì cô nhìn thấy quần áo ở trong tay anh, cũng cảm thấy người anh gần như chống trên bức tường.
Mà cô còn suy đoán quá mức.
“Xin lỗi”
Cô đưa tay ra nhận lấy quần áo, trong lòng có cảm giác áy náy, làm cho cô không có cách nào nói nặng lời với Thẩm Trình.
Động tác mặc áo khoác quân đội anh đưa cho một cách tự nhiên, sau đó im lặng đi tới đỡ anh: “Tôi đưa anh trở về nghỉ ngơi.
Thẩm Trình không nỡ dồn hết lực lên trên người cô.
Quay đầu nhìn tóc trên đỉnh đầu của cô, Thẩm Trình vuốt nhẹ ngón tay tròn vô thức, vừa nãy anh, có phải làm sai rồi không?
Giang Niệm Tư đỡ anh nằm lên trên giường, lại nói lần nữa: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên hung dữ như thế với anh, tôi tưởng rằng anh không nghe lời giống như anh tôi.”
Bệnh nhân không nghe lời, luôn luôn dày vò bản thân, đây cũng là vấn đề khiến bác sĩ đau đầu.
Sở dĩ nổi giận với Thẩm Trình, là bởi vì lúc chữa bệnh cho Giang Bằng Vũ, anh ta luôn luôn đi tới đi lui, còn nói không sao hết, bệnh nhẹ.
Giang Niệm Tư trách mắng anh ta, vừa ra ngoài lại nhìn thấy Thẩm Trình, tính khí cũng tự nhiên không cách nào thu lại.
Điều này khiến cho giang niệm vũ cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu kiểu gì.
Bởi vì cô chưa bao giờ nổi giận với bệnh nhân.