Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:58:13
Lượt xem: 49

Bà ấy nói với Hứa Quan Quan: “Cô gái này sẽ không vì trẻ tuổi tràn đầy sức lực mà c.h.é.m gió chứ? Đồng chí Thẩm là sĩ quan có triển vọng nhất thế hệ này, nha đầu này làm xằng bậy, đến lúc làm đồng chí Thẩm bị tàn tật rồi thì phải làm sao?”

Hứa Quan Quan đẩy gọng kính: “Tình huống của Thẩm Trình, vốn dĩ chúng ta không có cách nào đảm bảo về sau không có di chứng, nếu như có người nói có thể đảm bảo chắc chắn, thử một chút cũng không phải là không thể.”

Vị bác sĩ nữ trung niên đó bĩu môi, vẫn không thật sự tin tưởng.

Bà ấy nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó của Giang Niệm Tư, không nhịn được mà đ.â.m chọc Hứa Quan Quan: “Cô không sợ hai người đó lâu ngày sinh tình, cô gái này cướp đi tình yêu của cô à, nhưng mà nếu như đồng chí Thẩm thực sự tàn phế rồi, cô cũng đừng ấy cái gì nữa...”

Hứa Quan Quan trầm mặc trong chốc lát.

Giang Niệm Tư nhìn thấy nhiều người như thế, không hề cảm thấy luống cuống một chút nào.

Nhưng mà cô không thích có nhiều người vây quanh bệnh nhân như thế, còn nói mấy lời như thế sẽ ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân.

Đối phương trái một câu “Tàn phế rồi”, phải một câu “Tàn phế rồi”, nghe như có người muốn tát cho cô một cái.

Vẻ mặt cô bình tĩnh đi đến cạnh giường của Thẩm Trình rồi ngồi xuống.

DTV

Giọng điệu không nhẹ không nặng, nhưng mà lộ ra một chút nghiêm túc: “Các vị muốn ở đây quan sát thì có thể, nhưng mà làm ơn trong quá trình tôi chữa bệnh, thì hãy im lặng”

Trong lời nói của cô mang tính nhắm vào rất rõ ràng, vị bác sĩ nữ trung niên lập tức nổi giận.

“Cô gái này cô ra vẻ cái gì chứ? Bệnh viện này là cô mở sao.”

Thẩm Trình nhíu mày, đang muốn lên tiếng, lại nhìn thấy Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ nữ đó, giọng điệu nhàn nhạt hời hợt, lại khiến người khác không thể nào phản bác được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-229.html.]

“Bệnh viện không phải là tôi mở, cũng không phải là cô mở, tôi chỉ biết, bệnh viện quân khu là do quân nhân mở ra, tất cả làm việc, đều là vì có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân đến đây, lời cô vừa mới nói, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc bệnh nhân của tôi, cho nên làm ơn cô hãy hoặc là im lặng, hoặc là ra khỏi đây, tôi đến đây, không phải là để cãi nhau với cô, nếu cô cứ muốn cãi nhau, vậy thì đi ra ngoài rẽ trái, lát nữa sẽ tiếp Vốn dĩ Giang Bằng Vũ không thể nghe nổi lời nói của vị bác sĩ nữ này, có điều anh ta chỉ là một thằng đàn ông, không tiện làm vị đồng chí nữ đó khó xử trước mặt người khác.

Cho nên anh ta mới nhịn lại, không ngờ người em gái yểu điệu yếu đuối trong mắt anh ta, vậy mà lại biết ăn nói như thế.

Hơn nữa còn nói vô cùng có lý có tình.

Thực sự khiến anh ta muốn vỗ tay khích lệ.

Đừng nói Giang Bằng Vũ, đến cả những bác sĩ khác mà đến xem tình hình cũng không bởi móc được gì từ trong lời nói của Giang Niệm Vũ.

Cẩn thận nhớ lại, lúc bọn họ mới bắt đầu làm bác sĩ, hình như cũng đặt bệnh nhân lên hàng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ kiên nhẫn.

Dần dần, thời gian lâu dần, dường như mọi người càng ngày càng không để ý đến vấn đề tâm trạng của bệnh nhân nữa.

Thậm chí có lúc bệnh nhân hỏi nhiều về một vấn đề, bọn họ còn có thể quát mấy câu.

Đương nhiên, loại chuyện này chỉ xuất hiện ở bệnh nhân có thân phận thấp kém, còn thân phận cao cấp, bọn họ cũng không dám.

Vị bác sĩ nữ trung niên bị nói đến mức mặt đỏ tại hồng, muốn phản bác lại, đối diện với ánh mắt ác liệt của Thẩm Trình, nhất thời rùng mình một cách khó hiểu.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một người đi vào.

Người đến khoảng tầm bảy mươi tuổi, nhưng mà tinh thần và sức lực vẫn vô cùng tốt, mặc áo blouse trắng, sắc mặt điềm đạm.

Ông ấy chính là viện trưởng của bệnh viện quân khu bộ đội 624.

Loading...