Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:58:09
Lượt xem: 36

Thẩm Trình gật đầu phụ họa, thuận tiện gian nan từ trên giường xuống: “Cho anh ngủ giường của tôi, tôi cũng không ngủ, nhất định phải ngồi”

Giang Bằng Vũ: “???”

Lão Thầm cậu nghiêm túc sao?

Giang Niệm Tư đi qua đỡ cánh tay Thẩm Trình: “Anh cũng vậy, nằm nghỉ ngơi cho tốt, không cần nhường cho anh ấy, anh ấy có giường bệnh”

Ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cánh tay anh, hai bàn tay lồng vào nhau.

Thẩm Trình liếc mắt một cái, lỗ tai đỏ lên, ngoan ngoãn tùy ý cô đỡ trở lại giường nằm.

“Lính cần vụ của anh đâu?” Giang Niệm Tư hỏi.

Lúc này Thẩm Trình mới phát hiện không thấy Tiểu Hồ.

DTV

Chờ một chút.....

Cậu ta sẽ không thật sự chạy đi tìm Thiệu Dương nói chứ?

Bởi vì Tiểu Hồ nói linh tinh, nên anh chỉ thuận miệng nói như vậy.

Tên ngu xuẩn này sẽ không coi là thật chứ?

Lúc này Tiểu Hồ, đã ở trên đường đi tới Bắc Thành.

Cậu ta hắt xì một cái, vẻ mặt mờ mịt lẩm bẩm: “Không phải đoàn trưởng đang mắng tôi chứ? Tôi đã rất nhanh rồi, ngựa không dừng vó đâu.

Tiểu Hồ thở dài một hơi, đoàn trưởng bọn họ tuy rằng không phải là người, nhưng cây vạn tuế khó có thể nở hoa một lần, cậu phải giúp đỡ đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây đi.

Cũng không biết chính ủy Thiệu có thể xé cậu ta thành hai mảnh hay không.

Lúc Tiểu Hồ đi theo đường đến huyện, tìm kiếm cả đường đi, cuối cùng cũng tìm thấy Thiệu Dương đang nằm trên đống đổ nát để nghỉ ngơi.

“Chính uỷ Thiệu, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.” Tiểu Hồ nhếch mép cười nói.

Mệt mỏi nhiều ngày như thế, gần như là làm việc liên tục, bây giờ Thiệu Dương đến cả sức để nâng tay cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-227.html.]

Người được mệnh danh là tiểu bạch kiểm thứ hai trong quân doanh, bây giờ đã trở thành tiểu hội kiểm từ trên xuống dưới, cả mặt toàn là bụi bặm.

“Anh không ở lại bên cạnh Thẩm Trình mà đợi, chạy đến đây làm gì vậy?”

Quá mệt mỏi, Thiệu Dương cũng lười duy trì ngữ khí dịu dàng như thường ngày, tiếng khàn mang thêm vài phần tuỳ ý.

Tiểu Hồ gãi gãi đầu: “Trung đội trưởng của chúng tôi bảo tôi đi truyền lời cho anh”

“Lời gì?” Thiệu Dương không để ý lắm, nghĩ đến cái chân bị thương của Thẩm Trình, ánh mắt nặng thêm mấy phần: “Đừng nói với tôi không chữa khỏi cái chân cho cậu ấy được.

Trong nội tâm anh ấy không bằng lòng chấp nhận cái đáp án này.

“Không phải vấn đề cái chân” Tiểu Hồ nói: “Là vấn đề liên quan đến cái cô gái mà anh thích”

Thiệu Dương vừa mới nghỉ ngơi, đến lượt anh ấy nghỉ ngơi, anh ấy lại có thời gian để nghe.

Nghe thấy cô gái mà mình thích, đôi mắt vừa híp lại của Thiệu Dương lập tức sáng lên, đáy mắt mang theo một chút sự vui mừng khó nhìn rõ được.

“Cô gái mà tôi thích? Em gái của Giang Đoàn? Cô ấy đến rồi sao?”

“Ừm, đến rồi, đang ở bệnh viện quân khu. Tiểu Hồ nói.

“Cô ấy đến tìm tôi sao?” Lồng n.g.ự.c Thiệu Dương nóng rực lên, có hơi rạo rực.

Tiểu Hồ lắc đầu: “Không phải”

Thiệu Dương “Chậc” một tiếng: “Anh có thể nào nói hết một lượt luôn không, đừng có tôi hỏi một câu anh đáp lại một câu.

“Được thôi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọi.

Giọng nói của Tiểu Hồ to, cũng không biết kìm nén, anh ấy không quan tâm gì mà nói: “Cô gái đó đến tìm Giang Đoàn, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là trung đoàn trưởng chúng tôi nói rồi, anh ấy thích cô gái mà anh thích, hoàn toàn không có ý định từ bỏ.”

Câu cuối cùng là Tiểu Hồ tự thêm vào đó, vì để thể hiện sự nghiêm túc của trung đoàn trưởng các anh.

“Anh nói cái gì?” Thiệu Dương túm lấy cổ áo của Tiểu Hồ, ánh mắt trở nên ác liệt.

Tiểu Hồ nói: “Ý của trung đoàn trưởng chúng tôi, không phải là muốn cướp người của anh, mà là anh ấy đã thích em gái của Giang Đoàn từ lâu rồi, chỉ là hôm qua mới phát hiện ra đó là em gái của Giang Đoàn, cũng chính là đối tượng xem mắt của anh”

Đậu má, chuyện gì thế này?

Loading...