Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:57:47
Lượt xem: 40
Người đàn ông chờ ở chỗ cách xa mười mấy mét, còn quay lưng lại.
Giang Niệm Tư nhanh chóng cởi quần áo ra, thay sườn xám vào.
Bộ sườn xám này vừa người cô ngoài ý muốn, chải chuốt cho vóc người lồi lõm, đường cong uyển chuyển của cô.
Giang Niệm Tư ôm hai cánh tay, phản ứng đầu tiên, là lạnh.
Cũng trách cô đi vội quá, quên mang theo quần áo.
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi đến quân khu, chộp lấy một bộ quần áo từ chỗ của anh họ.
Chạy gấp chạy từ từ, cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện quân khu trước năm giờ chiều.
Sau khi tiến vào bệnh viện, Giang Niệm Tư vừa vặn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là giọng nói mà Giang Niệm Tư nghe được lúc trước khi gọi điện thoại cho Giang Bằng Vũ.
“Đồng chí.” Giang Niệm Tư bước nhanh qua đó, chặn Tiểu Lưu lại: “Xin hỏi anh có biết Giang Bằng Vũ hay không? Anh ấy đang ở đâu?”
Tiểu Lưu nhìn Giang Niệm Tư sững sờ.
Khuôn mặt chứa đầy lòng trắng trứng xinh xắn đẹp để giống như viên bánh trôi tuyết.
Giọng nói mềm mại êm tai.
Trong nháy mắt, Tiểu Lưu đỏ cả mặt: “Cô, cô là người, người nhà của trung đoàn trưởng sao?”
Tiểu Lưu cũng nhớ lại giọng nói của Giang Niệm Tư.
DTV
“Đúng, tôi là em gái anh ấy, làm phiền anh mang tôi đi tìm anh ấy”
Em gái sao?
Tiểu Lưu quên mất sự xấu hổ, nhìn Giang Niệm Tư với vẻ không dám tin.
Người đẹp này, là em gái của trung đoàn trưởng sao?
Cái người vừa đen vừa lùn vừa mập đó hả?
A! Trung đoàn trưởng quả nhiên không chỉ không có đầu óc, còn không có mắt nhìn Thấy anh ta nhìn chằm chằm cô không nói chuyện cả buổi, Giang Niệm Tư ngờ vực gọi: “Đồng chí?”
“Á, á, được...”
Tiểu Lưu hoàn hồn lại, xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng, quay người sải bước lên trên lầu, hoàn toàn quên phải đợi Giang Niệm Tư ở phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-216.html.]
Người đàn ông mạnh mẽ này vừa đi còn vừa thét chói tai trong lòng.
Sau này anh ta sẽ không tin tưởng ánh mắt của trung đoàn trưởng thêm lần nào nữa.
Đây mà còn không phải là xinh đẹp, thì cái gì mới gọi là xinh đẹp?
Tiểu Lưu bước một bước dài xông vào phòng bệnh.
Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ đều ở đây, hai người quay đầu nhìn anh ta.
Giang Bằng Vũ nhíu mày nói: “Làm gì mà lại lỗ mãng như vậy chứ?”
Tiểu Lưu lấy hơi nói: “Trung đoàn trưởng, em gái anh đến xem anh, đang ở bên ngoài.
Giang Bằng Vũ: “?”
Anh ta không nói một câu, lập tức bò dậy từ trên giường, sải bước đi ra ngoài cửa, còn lỗ mãng hơn so với Tiểu Lưu nữa, không cẩn thận đụng chân vào cây cột giường phía sau, may mà chỗ anh ta bị thương không phải ở chân.
Thẩm Trình thấy dáng vẻ đụng chạm té ngã của anh ta, cũng đi ra ngoài theo anh ta, lúc đuổi theo Giang Bằng Vũ, chợt nhìn thấy Giang Bằng Vũ chần chừ nhìn hành lang phía trước.
Thẩm Trình cũng nhìn theo.
Cái nhìn đó, Thẩm Trình đã thấy được người mà lòng anh vẫn luôn nghĩ đến.
Thậm chí anh còn cho rằng bản thân mình đang bị ảo giác.
Hành lang đã bật đèn, ánh đèn mờ ảo như dát thêm một tầng sương mù mơ hồ huyền ảo trên cơ thể cô.
Mỹ nhân mặc sườn xám cộng thêm môi đỏ tóc đen, những lọn tóc rối xõa xuống hai bên thái dương càng làm cô trở nên mỏng manh và xinh đẹp.
Đẹp đến mức có chút không chân thực.
Thẩm Trình ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư, nhìn cô từng bước từng bước một đi về phía bên này, đẹp như tranh vẽ, tựa như một giấc mộng.
So với trước khi anh rời đi, cô dường như lại trắng thêm một chút, làn da trắng nõn như trứng gà bóc.
Có một người khác thậm chí còn choáng váng hơn cả anh, đó là Giang Bằng Vũ.
Anh ta nhìn cô gái đang đi về phía mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đúng là xinh đẹp thật, nhưng lý do khiến anh ta không thể rời mắt chắc chắn không phải chỉ bởi vì vẻ đẹp của đối phương.
Mà bởi vì nét mặt của người kia với anh mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Giang Bằng Vũ bị sốc nặng.
Đây là Tư Tư nhà anh ta đúng chứ?