Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:57:43
Lượt xem: 53

Hôm nay Thẩm Trình mới biết được, bác sĩ mổ chính của anh vốn dĩ là bác sĩ Trần lớn tuổi, cuối cùng bị đổi thành Hứa Quan Quan.

Kỹ thuật chữa bệnh của Hứa Quan Quan rất nổi tiếng ở bệnh viện quân khu, trình độ chuyên nghiệp của cô ấy gần như ngang với bác sĩ Trần lớn tuổi. Vì vậy sau khi cô ấy đưa ra ý kiến này, đến cuối cũng được cho phép.

Hứa Quan Quan trở về tới phòng làm việc, tức đến mức ngẩng đầu uống một cốc nước, Thẩm Trình c.h.ế.t tiệt.

Chán ghét cô như thế sao?

Lại nói đến bên chỗ này của Giang Bằng Vũ, lúc Triệu Lữ qua đó thăm bệnh, còn không quên nói cho anh ta biết: “Người nhà cậu sắp đến thăm bệnh rồi.”

“Hả?” Trong đầu Giang Bằng Vũ tràn đầy câu hỏi: “Người nhà nào?”

Triệu Lữ nhớ lại một chút, phát hiện hình như ông ấy quên hỏi rồi. Nhưng người thông minh như Triệu Lữ, liền đổi một phương thức biểu đạt.

“Cô ấy không nói”

“Nam hay là nữ?” Giang Bằng Vũ truy hỏi.

Triệu Lữ: “Nữ, giọng nói mềm mại, giống như mấy bé gái nhỏ trong phim.

Giọng nói mềm mại, có rồi, Tư Tư nhà anh ta.

“Lữ đoàn trưởng, anh không có từ chối sao?” Giang Bằng Vũ hỏi thăm với một tia mong đợi.

Bộ dạng hiện tại này của anh ta, không muốn bị người nhà nhìn thấy đâu.

Bởi vì anh ta sớm đã thoát khỏi sự nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang dưỡng thương.

Nhưng dáng vẻ này nhìn hơi gay go.

Triệu Lữ nói rằng: “Hợp tình hợp lý, tại sao tôi phải từ chối?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-214.html.]

Giang Bằng Vũ nhìn ông ấy, không nói nên lời trong một khoảng thời gian.

Anh ta trừng một đôi mắt to cực kỳ vô tội nhìn Triệu Lữ: “Nếu không thì, anh tìm một cái cớ để từ chối giùm em đi được không?”

Triệu Lữ nói: “Không được, tôi không làm những chuyện đuối lý đó được.

Giang Bằng Vũ: “... Chuyện đuối lý của anh còn ít sao?”

“Ơ hay, cái tên nhóc thối tha này” Triệu Lữ giơ tay lên, muốn tát một cái vào đầu của anh ta, nhưng thấy trên người anh ta còn đang quấn băng vải, nên chỉ có thể thả tay xuống, bực mình ghi lại cái tát này nào trong cuốn sổ nhỏ.

Lưu Chí đưa Giang Niệm Tư về đến trên trấn, Giang Niệm Tư liền ngay lập tức đi đến cửa hàng quần áo Tuyết Niệm, nói hết chuyện liên quan đến việc Giang Hồng Vũ bị thương cho Đinh Hồng Mai biết.

“Cái gì, anh bị thương rồi sao? Có nghiêm trọng hay không?” Giang Thành và Giang Tuyết cùng nhau bỏ xuống công việc trong tay, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư.

Đinh Hồng Mai cũng sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.

Giang Niệm Tư kéo tay của Đinh Hồng Mai, dùng giọng nói ấm áp động viên bà: “Mẹ, mẹ đừng nôn nóng, con qua đó xem tình huống trước. Con đã xin số điện thoại của nhà khách ở đây rồi, chốc nữa con sẽ gọi điện thoại qua để nói rõ tình huống cụ thể với mọi người.

Hiện tại là ban ngày, cả nhà bọn họ đều đang ở trên thị trấn, tốn chút tiền để người của nhà khách đến bên đây báo cho bọn họ qua đó chờ điện thoại, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Giang Niệm Tư là đứa nhỏ thông minh nhất trong nhà, hơn nữa kỹ thuật chữa bệnh cũng giỏi, theo lý mà nói, cô qua đó quả thật càng thích hợp hơn bọn họ.

Nhưng để một mình cô đến quân đoàn, cho dù là Đinh Hồng Mai hay là Giang Tuyết và Giang Thành, đều không yên tâm.

“Tư Tư, nếu không thì, mẹ đi với con nha?” Đinh Hồng Mai nói.

DTV

Giang Niệm Tư lắc đầu: “Mẹ, trong cửa hàng còn cần mẹ giúp đỡ, hiện tại đơn đặt hàng của khách đang rất nhiều, tạm thời mẹ không thể qua đó, yên tâm, ông nội Thẩm bảo người lái xe đến đón con, cả nhà họ đều là quân giải phóng, có người mà bọn họ cử đến để đưa con đi, con sẽ không có nguy hiểm gì.

“Ông nội Thẩm là ai?” Đinh Hồng Mai hỏi.

“Là một người bệnh mà trước đây con đã điều trị, cũng là... ông nội của Thẩm Trình Từ khi Giang Niệm Tư biết tên của Thẩm Trình, thì đã biết anh là bạn chiến đấu của anh họ.

Chỉ là vẫn luôn không nói với Đinh Hồng Mai mà thôi.

Loading...