Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:45:25
Lượt xem: 32

Loại chấn động này không đủ để phá hủy những ngôi nhà đã xây dựng nhưng cũng đủ để gây thêm ảnh hưởng cho những tàn tích vốn đã nát bét và sụp đổ.

Vào lúc mặt đất chỉ khẽ rung chuyển, trong cơn khủng hoảng và nguy hiểm, Lý Văn nhanh chóng ôm đứa trẻ vào trong lòng và chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Trình lẽ ra đã có thể dừng lại và chạy đi, nhưng bà lão khi nhìn thấy cháu trai đi ra đã quá phấn khích nên chạy về phía họ.

Thẩm Trình không có thời gian suy nghĩ, anh ném tấm gỗ đang cầm trên tay đi, nhanh chóng chạy về phía bà lão.

Âm thanh “bùm bụp” phát ra.

Bà lão đã được đẩy ra, nhưng nửa chân dưới của Thẩm Trình lại bị kẹt dưới đống đổ nát.

“Đoàn trưởng!” Lý Văn quay lại, hét lên đầy đau lòng.

“Ừ.”

Thẩm Trình kêu lên một tiếng rên rỉ đau đớn.

Ở gần mặt đất, anh càng có thể cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của nó một cách rõ ràng hơn.

“Đưa người đi sơ tán trước.” Anh đau đến toát mồ hội lạnh, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lý Văn dẫn người rời đi trước.

Lý Văn muốn giải cứu Thẩm Trình trước, nhưng anh ta hiểu rằng phía sau mình vẫn còn hai người dân thường cần bảo vệ và mối nguy hiểm ở đây có thể vẫn còn tiếp tục.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe khẽ nói: “Đoàn trưởng, anh đợi tôi.”

Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, trực tiếp nhấc bổng bà lão đang ngã dưới đất lên lưng, một tay bế cậu bé rồi chạy nhanh về phía khu vực an toàn.

Thẩm Trình cũng không phải loại ngồi chờ chết, sau khi Lý Văn rời đi, anh dùng hai tay đẩy vật nặng trên người ra.

Mỗi lần cử động lại khiến anh cảm thấy chân mình đau nhức thấu xương.

Không ai biết về sau sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, Thẩm Trình cũng không biết bản thân có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không.

Trong lúc nỗ lực tự cứu mình, đôi mắt tươi cười của Giang Niệm Tư vô số lần lướt qua trong đầu anh.

Anh suy nghĩ về những gì cô nói.

Cô nói: Những người lính đang bảo vệ nhà cửa, đất nước ở tiền tuyến, còn cô muốn là chỗ dựa, muốn là hậu phương của họ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Trình vậy mà lại có thể cười lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-198.html.]

Anh nghĩ rằng nếu ai đó có thể hiểu được sự bất lực và trách nhiệm của những người lính, nếu ai đó biết được những gì mà họ đã phải bỏ ra, vậy thì nỗ lực của tất cả đồng đội sẽ vô cùng xứng đáng.

Dân có giàu thì nước mới mạnh.

Và điều họ phải làm là cố gắng hết sức để bảo vệ mạng sống của mỗi một người dân bình thường.

Lời nói của cô đã mang lại cho Thẩm Trình hy vọng sống sót.

Sau gần một giờ vật lộn, đổ mồ hôi nước mắt, cuối cùng Thẩm Trình cũng bỏ được vật nặng ra khỏi chân.

Chân trái của anh vẫn ổn, nhưng cơn đau ở chân phải khiến anh cứng người.

Thẩm Trình kéo cái chân bị thương của mình, từng bước một đi về phía khu vực của Giang Bằng Vũ.

Khi Thẩm Trình tới nơi, Giang Bằng Vũ còn chưa được cứu ra.

Anh không nói một lời, lập tức bước tới tham gia cứu người.

Ai đứng ở đây cũng có vết thương trên người chỉ là ít hay nhiều mà thôi, nhưng họ vẫn kiên trì làm nhiệm vụ tới cùng.

Chỉ vì trang phục mà họ đang mặc đại biểu cho trách nhiệm và tình đồng chí mà người khác không thể hiểu được.

Giang Niệm Tư đã hẹn hôm nay sẽ chữa bệnh cho Trần Tuyết Mai.

Vậy nên Trần Tuyết Mai đã đến từ sáng sớm.

Khi bà ấy đến nơi, Giang Niệm Tư vẫn đang khử trùng những chiếc kim bạc.

Cô đã làm những việc này rất thành thạo đến nỗi không thể mắc lỗi nào ngay cả khi nhắm mắt làm.

Nhưng lần này, cô lại vô tình đ.â.m chiếc kim bạc vào đầu ngón tay mình.

“A.”

Giang Niệm Tư cau mày, nhanh chóng dùng băng gạc bên cạnh lau vết máu.

DTV

“Bác sĩ Giang, cô không sao chứ?” Trần Tuyết Mai lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, bà qua đó trước đi, tôi sẽ qua ngay.”

Giang Niệm Tư chỉ vào khu điều trị, chính là nơi Thẩm Trình đã từng chữa trị trước đó

Loading...