Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:47
Lượt xem: 62

Thế là Giang Niệm Tư dùng hai tay nhấc một cái, ném chiếc túi ra ngoài.

“Vậy cháu ném Tưởng Tân Lệ: Qua loạ!

“( Bác sĩ Giang không làm theo người bình thường.

Hai mắt bà ấy gần như trợn tròn nhìn đống phiếu mua đồ rơi xuống đất, trái tim đang rỉ máu.

Cho nên, đây là bà ấy đang bị gây khó dễ sao?

Sống uổng phí mấy chục năm, vậy mà lại bị cô nhóc này nắm thóp, nhưng mà bà ấy cũng không thể nào phản bác hay trách cứ.

Nhìn bà ấy trợn mắt hốc mồm, Giang Niệm Tư kém chút cười ra tiếng, Thẩm Trình cũng như thế.

Ở chung không lâu nhưng Thẩm Trình lại rất hiểu tính cách của Giang Niệm Tư, cô không thích chiếm tiện nghi, nhất là không thích chiếm tiện nghi của bệnh nhân.

Có thể giống như cô nói, không thể làm hỏng nguyên tắc của bác sĩ.

Nếu không tất cả bệnh nhân đều mang quà đến cho bác sĩ khi đến xem bệnh thì phải làm sao?

Nhìn mẹ mình ăn quả đắng, Thẩm Trình cười cười khiến đuôi mắt giương lên.

Lúc Giang Niệm Tư giương mắt vừa vặn đối mặt với Thẩm Trình, trong mắt hai người đều có ý cười.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, làm khẩu hình với anh: “Con bất hiếu”

Thẩm Trình nhìn hiểu khẩu hình của cô, đối diện với gương mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời của cô thì anh như kẻ mất trí, thế mà anh lại cảm thấy tim mình đập thình thịch khi bị cô mắng.

Thực sự là điên rồi.

Trong lòng phỉ nhổ, nhưng ý cười trong mắt lại bán rẻ tâm tình tốt của anh.

Tưởng Tân Lệ không nhịn được, nhưng bà ấy co được dãn được, lập tức vui vẻ chạy đến ôm lấy chiếc túi.

Lúc trở lại, ánh mắt của bà ấy ai oán, rất giống một cô vợ đang tức giận.

“Bác sĩ Giang.... Cháu làm như vậy không tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-177.html.]

Giang Niệm Tư cười cong mắt: “Dì, cháu biết dì có lòng tốt, muốn giúp cháu, nhưng mà cháu đã từng thu tiền chữa bệnh cho nên không thể nhận thêm món đồ nào khác của dì.”

Đầu óc của Tưởng Tân Lệ chuyển động nhanh hơn, bà nhìn vào làn da trắng như tuyết của Giang Niệm Tư thì lập tức có chủ ý: “Không phải cháu bán kem dưỡng trắng sao? Nếu không thì cháu trao đổi với dì đi?”

Bà ấy vỗ vỗ mặt mình: “Dì cũng muốn giống như bác sĩ Giang, trắng trắng mềm mềm.

Cho dù bao nhiêu tuổi thì phụ nữ cũng không thể chống lại món đồ sẽ làm mình đẹp hơn.

Vài ngày trước đưa ông cụ đến khám bệnh, bà ấy đã nghe cô nói chuyện cùng một cô gái trẻ, lúc đó Tưởng Tân Lệ đã động lòng, chỉ là bà ấy cứ quên mãi.

Hai ngày nay Giang Niệm Tư nghỉ ở trong nhà, đúng là cô đã làm được rất nhiều kem dưỡng trắng.

Lấy vật đổi vật, Giang Niệm Tư cảm thấy cũng được.

Cô nói: “Được ạ.”

Quay người ôm một đống kem dưỡng trắng từ trong ngăn kéo ra, có hơn 40 bình.

Không có Triệu Phương Như rút trích phần trăm, cô có thể bán hơn 40 bình này với giá hơn 200 tệ.

DTV

Hơn 200 tệ đổi với số phiều chứng nhận này thì đối phương cũng sẽ không lỗ.

Nhưng cô biết cách này của Tưởng Tân Lệ cũng vì muốn cô nhận phiếu mua đồ.

Cho nên cô lại lấy ra 100 tệ rồi đưa hết cho Tưởng Tân Lệ.

“Dì Thẩm, đối với cháu mà nói, đúng là những món đồ này rất có sức hấp dẫn, nhưng cháu không thể trái lương tâm mà nhận số đồ này của dì, cháu đưa tiền và kem dưỡng trắng cho dì, dì đừng từ chối, nếu như dì từ chối thì cháu cũng chỉ có thể nhịn đau dứt bỏ những tờ phiếu này”

Một người không thích chiếm hời của người khác rất có nguyên tắc, lúc nào cũng có thể khiến người ta đánh giá cao hơn vài lần.

Tưởng Tân Lệ thở dài, nhưng cũng bội phục việc Giang Niệm Tư tuân thủ nguyên tắc.

Bà ấy thật lòng muốn tặng mấy món đồ này, nhưng mà Giang Niệm Tư không vì lợi ích mà vứt bỏ nguyên tắc, điều cũng làm cho bà thấy kính nể.

Có bao nhiêu người có thể chống cự được dụ hoặc này?

“Được rồi, vậy dì nhận”

Lại trao đổi phiếu mua đồ một lần nữa, lúc này Tưởng Tân Lệ mới nhớ mình đã quên mất con trai.

Loading...