Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:45
Lượt xem: 74

Giang Niệm Tư thở dài: “Vậy có phải là hai ngày nay anh không uống thuốc không?”

Thẩm Trình chỉ có thể gật đầu.

Giang Niệm Tư nhìn anh một cái, bên trong con ngươi sáng ngời có sự bất đắc dĩ vì bệnh nhân này không đáng tin.

“Vậy tôi đi lấy thêm một phần thuốc nữa cho anh, anh chờ chút”

Trong lúc Giang Niệm Tư cúi đầu bốc thuốc, Thẩm Trình nhìn sau gáy cô, ánh mắt có chút càn rỡ không nhịn được.

Đối mặt với người mình thích, Thẩm Trình cảm thấy không thể khống chế tim mình lại được.

Còn chưa rời đi mà đã bắt đầu cảm thấy không muốn.

Lần này anh đi, không biết đợi lúc nào mới có thể trở về.

Cho nên cũng chỉ có thể chú ý đến chuyện cô đến bệnh viện quân khu.

Dù anh đã thăm dò qua nhiều lần.

Ngữ điệu anh giống như tùy ý: “Bác sĩ Giang, cô phải làm việc ở bên này bao lâu thì mới đến bệnh viện quân khu? Ông nội của tôi nói đã xem kỹ thời gian sắp xếp cho cô”

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, không phải ông nội Thẩm nói mãi mãi có hiệu lực sao?

Tại sao lại phải xem kỹ thời gian sắp xếp?

Mỗi bệnh viện đều có số lượng bác sĩ theo tiêu chuẩn, Giang Niệm Tư cẩn thận nghĩ nghĩ, có lẽ là phải tính toán thời cơ.

“Ừm, khoảng ba tháng?” Giang Niệm Tư tính toán sơ qua, có lẽ sẽ không lâu như vậy.

Cô chỉ cần chờ khách hàng của tiệm may ổn định là có thể đến đó.

Đúng rồi, còn muốn làm kem dưỡng trắng.

Bây giờ coi như đã hoàn thành được một nửa danh tiếng, cũng có thể có thể trực tiếp mở cửa hàng.

3 tháng.

Trong lòng Thẩm Trình cạch một tiếng, còn cần lâu như vậy sao?

Khi Tưởng Tân Lệ tới thì vừa vặn nghe thấy con trai mình đang tra hỏi, trong lòng vạn phần phỉ nhổ anh.

Tại sao lại theo đuổi con gái nhà người ta hàm súc như thế?

Nhưng mà nghĩ đến chuyện anh sắp phải rời đi thì Tưởng Tân Lệ lại có chút hiểu tấm lòng của con trai.

Bọn họ cũng phải rời đi, hôm nay tới đây là muốn nói lời tạm biệt với Giang Niệm Tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-176.html.]

Tưởng Tân Lệ tới, Giang Niệm Tư vừa vặn lấy xong thuốc, quay người đóng gói.

Trông thấy Tưởng Tân Lệ, cô nở nụ cười: “Dì cũng đến đây sao.”

“Ừ, mọi người phải đi về, ông cụ bảo dì đến nói lời tạm biệt với bác sĩ Giang”

Giang Niệm Tư biết bọn họ không là người ở đây.

Ông nội Trương đã nói qua, một nhà ông cụ Thẩm đều là người Kinh thị.

Tưởng Tân Lệ xách theo một túi đồ tới, bà ấy đặt ở trong hộc tủ: “Tất cả những thứ này là quà nhà dì tặng đáp lễ cho bác sĩ Giang, mong bác sĩ Giang không từ chối”

Nhìn chiếc túi không nhỏ.

Giang Niệm Tư sửng sốt mấy giây, vội vàng từ chối nói: “Cháu đã nhận tiền chữa bệnh, không thể nhận những thứ khác.

Tưởng Tân Lệ trực tiếp mở túi ra, cười nói: “Cô nhóc, thực sự không động lòng sao?”

Mắt Giang Niệm Tư nhìn qua, khó mà thay đổi vị trí.

Tất cả đều là phiếu mua đồ.

Hơn nữa còn có phiếu vải.

Tưởng Tân Lệ quan sát cô thật lâu, biết cô thiếu những thứ này nhất.

Giang Niệm Tư muốn mở hiệu may, nhưng bây giờ vẫn còn chưa mua được vải vì cần phiếu mua đồ, lúc này có chút khó khăn.

Những thứ này đúng là vô cùng hấp dẫn cô.

Nhưng mà Giang Niệm Tư là người có nguyên tắc.

“Không được, cháu không thể nhận”

Cô nhịn đau tránh ánh mắt: “Không thể phá hỏng nguyên tắc của bác sĩ.”

Trước đó cô nhận đồ của bệnh nhân xong thì cũng miễn tiền chữa bệnh.

Theo lý thuyết, những vật kia tương đương với tiền chữa bệnh.

Hơn nữa nhiều phiếu mua đồ như vậy quá quý giá.

Tưởng Tân Lệ tương đối mạnh mẽ tại phương diện nào đó.

Giang Niệm Tư không cần, bà ấy trực tiếp cưỡng ép nhét vào trong lòng cô: “Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, nếu không cần thì cháu cứ ném đi”

DTV

Giang Niệm Tư biết đây chính là uy hiếp, có nhiều đồ tốt như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Tưởng Tân Lệ cũng không thể nào thực sự ném đi.

Đối phương chỉ muốn buộc cô nhận mà thôi.

Loading...