Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:41
Lượt xem: 86

Lỗ mũi ông nội Trương hừ ra một tiếng: “Tôi mang thuốc bổ đến cho cháu gái mình, ai cần bà trả.”

Lời này khiến bà cụ Lương không vui.

“Ông chiếm tiện nghi gì đấy, đó là cháu gái của tôi, là cháu gái của ông lúc nào?”

Ông nội Trương hừ một tiếng: “Tôi nói là như vậy là như vậy, cháu nói xem có phải không Tư Tư.”

Giang Niệm Tư tựa ở đầu giường, nâng chén nhỏ uống thuốc bổ, nghe thấy hai người đấu võ mồm thì cô cong môi.

Bà nội cô đang cố ý gây khó dễ đó, thực ra trong lòng cũng có tâm tư với ông nội Trương.

Thời đại này vẫn luôn có mấy lời không dễ nghe.

Nếu chồng có vợ đã c.h.ế.t mà đi tìm đối tượng thì người khác sẽ cảm thấy không có gì.

Nhưng nếu phụ nữ có chồng c.h.ế.t mà đi tìm người chồng thứ hai thì sẽ thành không tuân thủ phụ đạo.

Có đôi khi Giang Niệm Tư cảm thấy nên thích hợp đẩy thuyền.

Nếu như bà nội không có tâm tư đó thì cô cũng thôi, nhưng hiện tại biết rõ bà nội cô có tâm tư đó thì làm sao cô có thể ngồi nhìn mặc kệ được.

Ông nội của cô cũng đã đi 20 năm rồi.

Ông nội Trương cũng đã bảo vệ bà ấy hơn 20 năm.

Nói chính xác là hơn bốn mươi năm.

Càng đến gần ông nội Trương thì cô càng biết rõ hơn, hóa ra ông nội Trương đã thích bà nội từ lúc còn trẻ.

Vốn ông ấy mới là người bà nội thích, hai người trở thành đối tượng của nhau.

Về sau bởi vì một số nguyên nhân khiến ông nội Trương thân bất do kỷ, trải qua cuộc sống lang thang khắp nơi, mất tung tích gần tới 8 năm, hoàn toàn không có tin tức về sống chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-174.html.]

Bà nội đã đợi ông ấy suốt 5 năm.

Vào năm thứ sáu thì bà cụ đã hai mươi sáu tuổi.

Ba mẹ bức bách, muốn bán bà cho một người đàn ông lớn hơn 20 tuổi.

Mà tính cách của bà nội quật cường, bà muốn lấy cái c.h.ế.t ép buộc, nhảy sông tự vẫn.

DTV

Cuối cùng được ông nội Giang Niệm Tư cứu được.

Hơn nữa bởi vì lúc ấy ông nội có tay nghề cho nên cuộc sống trôi qua khá tốt, tiền lễ hỏi cũng khiến người nhà mẹ đẻ bà nội hài lòng, vì vậy bọn họ mới đồng ý không bán bà nội cho người đàn ông già hơn bà cụ hai mươi tuổi.

Thế là bà nội Giang Niệm Tư gả cho ông nội của cô.

Hai người cưới xong thì tương kính như tân, nhưng mà từ đầu đến cuối, trong lòng bà cụ Lương vẫn luôn yêu ông nội Trương.

Sau này, Giang Niệm Tư đã nghe được những chuyện này từ chỗ Đinh Hồng Mai trong mồm nghe được.

Đinh Hồng Mai nói: “Bà con ấy, rất quật cường, lúc ba con vẫn còn thì đã từng bà ấy đến với bác Trương, bà ấy thì không muốn khiến con cái hổ thẹn, khiến người khác chê cười sau lưng con cái, ôi.”

Nhớ tới những chuyện này, Giang Niệm Tư uống thuốc bổ rồi nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ông nội Trương đối xử với cháu rất tốt, giống như ông nội vậy”

“Cái đứa ranh con này”

Bà cụ Lương muốn đánh một cái vào trán cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại không nỡ ra tay.

Cho nên lập tức đổi hướng, đập một cái vào lưng của ông nội Trương: “Chỉ có ông biết nói hươu nói vượn”

Ông nội Trương nhìn bà cụ một cái: “Tôi nói bậy nói bạ chỗ nào, con nhóc Tư Tư này rất nghe lời cho nên tôi coi con bé như cháu gái ruột thì sao? Dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình cô đơn, sẽ không có ai để ý chuyện này”

Lời này đ.â.m trúng vào sợi dây trong tim bà cụ Lương, bà giật giật khóe miệng, còn chưa lên tiếng đâu thì hốc mắt đã đỏ trước, liền tùy ý tìm một cái cớ để ra khỏi phòng của Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư xích lại gần ông nội Trương: “Ông nội Trương, có phải hai chúng ta làm bà nội tức giận rồi không?”

Ông nội Trương cười cong mắt, nhưng trong mắt đều là vẻ tang thương: “Là ông nội Trương có lỗi với bà nội cháu, để bà ấy chờ đợi uổng công nhiều năm như vậy, thực ra ông rất muốn cảm ơn ông nội của cháu, nếu không có bà ấy thì cũng không biết ông có thể nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của đàn em như thế không”

Loading...