Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:38
Lượt xem: 76
Em gái anh ấy còn đang nằm trên giường, nếu là bệnh nhân thì cũng không thể quá ích kỷ như vậy khi em gái anh ấy đã giúp mình chứ?
Thế mà trong đầu cũng chỉ nghĩ đến bệnh của mình.
Phi.
Thế là Giang Thành hung ác nói: “Vậy anh cứ từ từ chờ.”
Nói xong, anh ấy cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thẩm Trình ngừng lại tại chỗ, thở ra một hơi thật dài.
Nếu như anh có thể nghỉ lâu hơn một chút thì đã có thể có thêm thời gian biểu hiện với cô, cũng không sợ cô phát hiện ra tâm tư của mình.
Nhưng bây giờ anh không còn mấy ngày liền phải trở về, vậy mà đối phương vẫn còn đang để ý tuổi của anh, còn không có một chút cảm xúc tình yêu nam nữ nào với cô.
Hướng anh ấy đi ngược lại với Giang Thành.
Không lấy được tin tức hữu dụng, Thẩm Trình chỉ có thể xoay người lại.
Đi tới giao lộ, Thẩm Trình trông thấy người đàn ông với mặt mũi tràn đầy nước bẩn, lại còn cười quỷ dị.
“Anh trúng tà sao?” Thiếu chút nữa là Thẩm Trình cho là mình nhìn lầm người.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Thiệu Dương quay đầu liếc anh một cái, nụ cười trên mặt thu liễm rất sạch sẽ.
Anh ấy nhíu mày: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Chữa bệnh. Anh nghiến răng nghiến lợi.
“À? Chữa bệnh sao?” Thiệu Dương suýt nữa quên mất những lời Hứa Cường nói, nghe vậy thì anh ấy cười nói: “Là chữa bệnh sao, hay là mượn cớ để tiếp cận cô gái nhỏ người ta?”
Thẩm Trình liếc nhìn anh ấy một cái, sắc mặt không rõ.
Thiệu Dương tiếp tục nói: “Nhìn cái mặt thối này của cậu xem? Đụng vào tường nam sao?”
Thẩm Trình xốc mí mắt liếc xéo anh ấy: “Anh có muốn ngắm lại mình trong gương không? Vậy mà còn muốn nói tôi”
“Vậy nhưng không giống nhau. Thiệu Dương sờ sờt nước bẩn trên mặ, cười khẽ: “Đây là dây tơ đỏ của Nguyệt lão”
Thẩm Trình lạnh lùng nói một tiếng, trào phúng Thiệu Dương: “Sao mà Nguyệt lão lại dùng xi măng cốt thép làm dây tơ hồng cho anh thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-173.html.]
Thiệu Dương không phải công tử hoa hoa, cũng không phải người vô trách nhiệm.
Dù sao thì anh ấy cũng đã đồng ý đi xem mắt với em gái Bằng Vũ cho nên sẽ không làm gì với những người khác.
Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, có vẻ là đã coi trọng em gái Bằng Vũ.
“Suy nghĩ này của cậu là sai, đánh là thương, mắng là yêu”
Thiệu Dương nói như chuyện đương nhiên: “Vì hành động vô ý lần này mà cô ấy phải tự mình giặt quần áo cho tôi.”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ấy, Thẩm Trình trợn trắng mắt: “Để cho con gái nhà người ta giặt quần áo cho anh vào giữa mùa đông mà còn khiến anh tự hào được sao?”
Thiệu Dương sững sờ, phản ứng lại, anh ấy đã quên mất vụ này.
Anh ấy tới gần Thẩm Trình, Thẩm Trình sợ bị dính nước bẩn trên người anh ấy mà lùi về phía sau mấy bước: “Tránh xa tôi một chút.”
Hoàn toàn không che giấu cảm giác ghét bỏ.
DTV
Thiệu Dương giang tay ra: “Bây giờ tôi quay lại bảo cô ấy không cần “} Anh ấy nhìn sắc mặt thực sự không mấy tốt đẹp của Thẩm Trình, đè lại cảm giác muốn phản bác, hỏi anh: “Thật sự bị từ chối sao?”
Lần này tính là quan tâm.
Nhưng Thẩm Trình có chút bực bội: “Anh nói xem anh già như thế, còn lớn hơn em gái Bằng Vũ chín tuổi, tại sao người ta lại không chê anh già?”
Thiệu Dương không nói gì, ghét bỏ, tại sao lại không chê...
Vừa rồi còn nói là chiến hữu cũ.
Nhưng mà anh ấy sẽ không nói lời này trước mặt Thẩm Trình.
“Cậu kiên nhẫn một chút, đối xử với người ta tốt một chút, quan tâm một chút, có lẽ với gương mặt này của cậu thì sẽ có khả năng đuổi kịp.
“Em gái Bằng Vũ có coi trọng anh không?”
“Cũng sắp rồi, cô gái nhỏ dễ thẹn thùng, cần phải cho cô ấy thời gian thích ứng”
Lần bị bệnh này khiến Giang Niệm Tư không xuống giường được trong hai ngày, cô vẫn luôn nằm ở trên giường khiến cô sinh ra chứng lười biếng.
Ông nội Trương đến thăm cô hai lần, đều mang theo thuốc bổ đến cho cô.
Bà cụ Lương biết những dược liệu kia đắt cỡ nào, môi rung rung mấy lần: “Ông mang đồ quý như vậy đến đây, chúng tôi không trả được.