Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:29
Lượt xem: 49
“Biết?” Thẩm Trình cảm thấy ngoài ý muốn: “Vậy ngươi còn nghĩ đi sao?”
“Đương nhiên muốn Giang Niệm Tư trả lời chuyện đương nhiên: “Có nhiều thứ giá trị, không phải dùng tiền để cân nhắc. Lấy y thuật của ta, tôi muốn đi đến rộng lớn hơn chỗ, để càng nhiều nghi nan tạp chứng không cách nào giải quyết bệnh nhân có thể gặp phải ta, tôi hy vọng giúp bọn họ giải quyết, cũng hy vọng năng lực của ta, có thể cho bọn họ mang đến hy vọng”
Nghĩ đến đời trước cái kia cứu được cô, cho cô hy vọng quân nhân, Giang Niệm Tư nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn nhu.
“Kiếm tiền tôi có thể có rất nhiều biện pháp, nhưng y thuật của ta, nhất thiết phải truyền thừa phát triển, hơn nữa...”
Cô xem Thẩm Trình một mắt, nói: “Quân giải phóng nhóm tại nguy nan lúc nhất thiết phải ngăn tại trước mặt nhân dân, vậy tôi muốn làm cái kia đứng tại phía sau bọn họ, cho bọn họ trợ giúp cùng sức mạnh bác sĩ.”
Quân nhân bởi vì thụ thương không thể không bị thúc ép về hưu tình huống quá nhiều.
Cô chỉ có một đôi tay, cũng không phải chân chính nghịch thiên thần y, không gì làm không được.
Nhưng cô hy vọng tận cô có khả năng, trợ giúp mỗi một cái hướng cô đưa tay ra khát vọng chữa trị người.
Cô không biết, cô ôn nhu lại giọng kiên định, rơi vào Thẩm Trình trong tai, trong lòng anh nhấc lên bao lớn gợn sóng.
“Tôi biết”
“Cô biết?” Thẩm Trình kinh ngạc: “Vậy mà cô vẫn muốn đi sao?”
“Tất nhiên rồi.
Giang Niệm Tư thản nhiên trả lời: “Có một số thứ không thể đo bằng tiền. Với khả năng y học của mình, tôi hy vọng mình có thể đến một nơi rộng lớn hơn, giúp đỡ những bệnh nhân mắc bệnh khó chữa, tôi hy vọng mình có thể giúp đỡ họ và mang lại cho họ sự hy vọng”
Nhớ đến người lính đã cứu và cho cô niềm hy vọng sống ở kiếp trước, nụ cười trên mặt Giang Niệm Tư càng ôn hòa hơn.
“Tôi có thể kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau, nhưng kỹ thuật y học của tôi cần được truyền lại và phát huy, và...”
Cô liếc nhìn Thẩm Trình rồi nói: “Quân giải phóng phải đứng trước nhân dân vào những lúc nguy hiểm, chính vì vậy tôi muốn trở thành bác sĩ sau lưng họ để giúp đỡ cũng như tiếp thêm sức mạnh cho họ.”
Đã có quá nhiều quân nhân phải nghỉ hưu vì chấn thương.
Cô chỉ có một đôi tay, mà cô cũng không phải bác sĩ thần kì có thể chữa được mọi loại bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-168.html.]
Nhưng cô muốn mình làm bất cứ thứ gì đó để giúp đỡ những người liên hệ với cô, mong cô chữa cho bọn họ.
Cô không biết lời nói vừa dịu dàng vừa kiên quyết này của mình mang đến bao nhiêu sóng gió trong lòng Thẩm Trình.
Có lẽ khi mới gặp thì anh chỉ chú ý đến giọng nói này của cô.
Nhưng càng ngày anh càng không thể khống chế, mỗi lần tiếp xúc với cô thì anh càng hiểu cô nhiều hơn.
DTV
Cô giống như một mặt trời tỏa sáng, chỉ cần dựa vào gần bên cô thì sẽ được ánh sáng trên người cô chiếu rọi, khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Bỗng nhiên Thẩm Trình cười, cặp mắt đào hoa tràn ra ý cười, nó có thể đốt vào trong lòng người.
“Tôi thay tất cả quân nhân gửi lời cảm ơn đến người bác sĩ tốt bụng giống như cô”
Nói xong, Thẩm Trình chào cô một cái.
Lần này trong nụ cười của anh không có bao nhiêu kiều diễm mập mờ, nếu có thì cũng chỉ có sự hâm mộ ở dưới đáy lòng.
Đúng vậy, Thẩm Trình hâm mộ cô.
Không chỉ có ưa thích mà còn có sự kính nể ở bên trong.
Giang Niệm Tư cũng chỉ nói ra cảm nhận chân thật nhất trong lòng mình, lúc trông thấy Thẩm Trình chính thức hành động thì cô thấy có chút xấu hổ.
Thẩm Trình lấy thuốc liền rời đi, Giang Niệm Tư chờ ở trong phòng khám.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Phương Như đã tới lấy kem dưỡng trắng.
“Bác sĩ Giang, lần này cô làm xong chưa?”
“Ừ, làm xong rồi”
Giang Niệm Tư lấy kem dưỡng trắng ra, tất cả là sáu mươi lăm bình được đựng ở trong một chiếc túi lớn.
Ở bên trong cũng có kem dưỡng da tay.
Vừa vặn đối ứng, tất cả là 130 bình.