Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:27
Lượt xem: 67
“Ngày đó tôi đã nói một câu với bạn ở trên huyện thành, cũng đúng lúc cậu ấy có mấy tờ phiếu chứng nhận không cần dùng đến cho nên đã cho tôi”
Nói xong, anh tự tay lấy ba tấm phiếu mua máy khâu từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt Giang Niệm Tư: “Cho cô.”
Hứa Cường phải nhờ quan hệ giúp anh lấy được phiếu mua đồ, nhưng đến trong miệng anh thì đã biến thành không cần đến...
Giang Niệm Tư trừng lớn hai mắt, đây không phải chiếc gối xuất hiện vào lúc đang buồn ngủ trưa sao?
Cô đang cần thứ này đấy.
“Cảm ơn.” Giang Niệm Tư hoàn toàn không ngại ngùng, sau khi nắm chặt phiếu thì nét mặt tươi cười rực rỡ.
Cô ngạc nhiên nhìn qua Thẩm Trình: “Anh đúng là vận may của tôi, nhưng mà thứ này rất khó kiếm được, tôi cũng không thể nhận không, xem như báo đáp, tôi sẽ không thu tiền trị liệu của anh, anh chỉ cần thanh toán tiền thuốc là được”
Mặc dù món đồ này hiếm có, nhưng nếu so sánh với việc chữa khỏi bệnh lớn cho Thẩm Trình thì vẫn không thể so sánh được.
Cho nên Giang Niệm Tư cũng không cảm thấy thua thiệt cái gì.
Thẩm Trình vốn cho rằng còn phải phí thêm miệng lưỡi thì mới khiến cô nhận, không ngờ cô lại dứt khoát như vậy.
DTV
Tính cách không câu nệ này hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của cô.
Thấy cô đã nhận thì đôi mắt đen nhánh của Thẩm Trình xuất hiện một nụ cười.
“Như vậy sao được, đây là bạn tôi không cần phiếu cho nên mới đưa tôi, có hay không đều như thế. Nếu cô không cần thì tôi cũng sẽ đưa cho người khác, nhưng còn chuyện cô chữa khỏi bệnh cho tôi thì lại là một ân tình lớn, không thể không trả, tiền thuốc men bao nhiêu? Tôi sẽ trả cô.”
Giang Niệm Tư chống ở trên quầy, thân thể nghiêng về phía trước, cười với anh rất vui vẻ.
“Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng cho dù không có phiếu mua hàng này thì tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh. Làm gì có chuyện không công bằng, đối với tôi mà nói, mấy tấm phiếu này vô cùng quan trọng, đối với anh mà nói, có thể trị hết bệnh cho anh cũng rất quan trọng, nếu đều là thứ quan trọng với nhau thì đã rất công bằng”
Cô đứng cách anh cũng không tính là gần, ít nhất thì cũng tính là xa so với khoảng cách trong tình huống bất ngờ vừa rồi.
Nhưng khi Thẩm Trình thấy cô đột nhiên tươi cười với mình thì nhịp tim lại nhanh chóng đập loạn.
Anh bất động thanh sắc lui về sau một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-167.html.]
“Được, vậy tôi sẽ thanh toán tiền thuốc”
Tiền thuốc cùng tiền chữa bệnh không giống nhau, đó là chi phí và lợi nhuận của ông nội Trương, Giang Niệm Tư sẽ không làm chủ thay ông nội Trương.
Tiền thuốc cùng tiền chữa bệnh của ông cụ Thẩm cộng thêm tiền thuốc của Thẩm Trình, tất cả là chín mươi tám tệ.
Giang Niệm Tư nghiêm túc đếm tiền giấy trong tay, rút ra hai tờ đưa cho anh: “Tiền thừa”
Thẩm Trình đưa tay tiếp nhận, giọng nói hạ thấp: “A.”
Anh cố ý.
Muốn đợi ngày mai mượn cớ tới đòi tiền... để gặp cô.
Nhưng cơ hội này đã bị cô nghiêm túc bóp mất.
Thẩm Trình khẽ thở dài một cái.
Giang Niệm Tư cầm thuốc, vừa vặn nghe thấy tiếng này thở dài này của anh thì hỏi: “Than thở gì thế?”
“Hȧ?”
Thẩm Trình liếc nhìn cô một cái, thấy rõ trong mắt cô có vẻ nghi hoặc, trong lòng người đàn ông có quỷ lập tức cảm thấy có chút quẫn bách.
Anh tùy tiện tìm cái cớ: “Tôi đang cảm khái, bác sĩ Giang trị liệu mấy ngày mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đến lúc đó đi bệnh viện quân khu thì chỉ sợ sẽ không có thu nhập cao như vậy.
Bệnh viện quân khu có tiền lương cố định, cho dù có như thế nào thì cũng không kiếm được nhiều tiền bằng việc mình tự mở phòng khám riêng.
Lời kia vừa thốt ra, Thẩm Trình chỉ muốn và miệng mình.
Lỡ như cô nghe lọt tai rồi không muốn rời đi thì phải làm sao?
Anh nhìn Giang Niệm Tư không chớp mắt, chỉ sợ nhìn thấy dáng vẻ ảo não và tỉnh ngộ trên mặt cô.
Nhưng mà không có, cô vẫn cười như cũ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thế.
“Tôi biết nha.”