Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:43:25
Lượt xem: 58

Gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết đột nhiên xích lại gần, gần đến mức Thẩm Trình có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên mặt cô.

Ánh mắt hạ xuống môi cô, cổ họng Thẩm Trình bắt đầu khô khốc, anh cố gắng khống chế, hai tay rũ xuống vô thức cào cào mép ghế.

Ngón tay trắng nõn của Giang Niệm Tư nắm ống tay áo, dùng sức nhấn lên trên môi anh, lau phần nước đọng kia đi.

Sau khi làm xong những thứ này, cô đứng thẳng người, ánh mắt lại nhìn anh một lần nữa.

Cặp mắt đào hoa của anh đen kịt một màu, nặng nề như biển.

Mắt của anh rất quyến rũ, nhưng đó cũng chỉ là hình dạng đôi mắt, còn ánh mắt của anh thì vẫn luôn kiên nghi.

Ánh mắt này của anh khiến Giang Niệm Tư có một loại ảo giác, anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này, dù sao đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Thấy anh bình tĩnh như vậy thì Giang Niệm Tư cũng chỉ đành cố gắng duy trì giả vờ như mình không xấu hổ.

Cô giãn mặt ra cười khẽ: “Được rồi, đã lau sạch sẽ, nếu như chỉ là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chúng ta cứ quên chuyện ngoài ý muốn này đi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài kê đơn thuốc cho anh”

Nói xong, cô bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thẩm Trình ở lại tại chỗ, anh vẫn còn si ngốc ngồi ở đằng kia không hề nhúc nhích.

Nụ hôn ngoài ý muốn khiến anh lo lắng đến mức hoàn toàn không biết mình nên phản ứng lại như thế nào.

Anh muốn bản thân giữ vững tỉnh táo, không thể để lộ.

Nhưng nhìn có vẻ cô còn bình tĩnh hơn cả anh.

Rõ ràng lần trước không cẩn thận đụng tới chỗ đó của anh thì cô còn kinh hãi, vậy mà bây giờ lại còn có thể bình tĩnh cười với anh, còn nói “Chúng ta cứ quên đi”.

Thẩm Trình rũ mắt xuống, ngón tay có khớp xương rõ ràng che ở trên môi.

Cảm xúc rõ ràng kia không ngừng xuất hiện lại, xoay quanh đầu anh.

Làm sao có thể quên được?

Không thể quên được.

Thẩm Trình ngã ở trên ghế nằm, mu bàn tay khoác lên trên trán, thứ đồ ở trong lồng n.g.ự.c kia cũng không chịu thua kém mà làm ầm ĩ đến kịch liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-166.html.]

Cũng may là vừa rồi anh quá kinh ngạc, chưa thể bộc lộ cảm xúc ngay, nếu không mà để cô nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của anh thì hẳn là cô sẽ biết tâm tư của anh.

Giang Niệm Tư ra vẻ thoải mái mà trở lại phía trước tủ thuốc, cô c.h.ế.t lặng nhìn một vị thuốc trong ngăn kéo, hàm răng cắn chặt môi dưới.

Cô đang ảo não, đây là cái duyên phận gì chứ.

Chẳng lẽ cô nhất định phải trở thành ánh trăng sáng của nam chính c.h.ế.t sớm kia sao?

Cô cẩn thận phân tích mấy chi tiết kia.

Cuối cùng cũng đưa ra kết luận, từ đầu tới đuôi Thẩm Trình đều không có cảm giác gì.

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, cũng chỉ có vẻ xin lỗi.

Hẳn là anh không có bất cứ suy nghĩ nào với cô.

Nghĩ tới đây, Giang Niệm Tư cảm thấy thoải mái.

Cũng đúng, cô cũng không khiến nam chính vừa thấy đã yêu, vậy thì chắc chắn cô không phải ánh trăng sáng trong lòng anh.

Giang Niệm Tư đang thất thần thì sau lưng truyền đến tiếng nói trêu chọc của người đàn ông: “Bác sĩ Giang”

DTV

Giang Niệm Tư trừng lớn hai mắt, tới rồi sao?

Cô cố gắng điều chỉnh sắc mặt, lúc quay đầu lại, cô nở nụ cười hào phóng: “Chờ thêm chút nữa, vẫn còn có một vị thuốc cần làm, anh ngồi chờ một chút.”

Ánh mắt Thẩm Trình nhìn cô có chút băn khoăn, đối đầu với đôi mắt có ý cười nhẹ của cô thì anh gật đầu một cái: “Ừ, tôi không vội, tôi đến tìm cô là vì muốn nói với cô một chuyện.

Giang Niệm Tư dùng ánh mắt ra hiệu anh nói tiếp.

Thẩm Trình sắp xếp tốt từ ngữ ở trong lòng thì mới nói tiếp.

“Lần trước nghe cô nhắc đến chuyện máy may, cô muốn mua máy may sao?”

Không nghĩ tới anh lại nói đến chuyện này.

“Ừ, tôi muốn mua máy may, nhưng mà không có phiếu..”

Thẩm Trình không dám nhìn cô nói chuyện, tầm mắt anh nhìn thẳng vào chiếc bình sứ nhỏ bên trên quầy thuốc.

Loading...