Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:36:00
Lượt xem: 64

Cô bước chân nhẹ nhàng giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, như liễu rủ trong gió, thân thể vô cùng yếu ớt.

Khi cách nhau khoảng cách gần, Thẩm Trình nhìn thấy cô rất rõ.

Phần lông tơ trắng như tuyết bao phủ hai bên má cô, màu da cô như mỡ đông, nhưng màu môi lại không còn đỏ như lúc trước mà có một chút tái nhợt.

Cô yếu ớt như búp bê.

Giang Niệm Tư ngồi xuống bên cạnh anh, Thẩm Trình nhìn cô, sau khi do dự mấy lần thì anh nhẹ giọng hỏi: “Cơ thể bác sĩ Giang không khỏe sao?”

Giang Niệm Tư nghe vậy thì khóe môi cong lên một nụ cười, thoải mái nói: “Ừ, hôm qua tuyết rơi quá lớn nên bị cảm”

Cô nói chuyện nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì cơ thể mệt cho nên trong giọng nói mang theo chút yếu đuối.

Màu mắt Thẩm Trình sâu thêm mấy phần:”Tại sao lại không nghỉ ngơi?”

“Bởi vì bệnh của anh không thể bị kéo dài.”

Bây giờ đã đến bước cuối cùng trong liệu trình, mà cô cũng không muốn uổng phí công phu.

Bởi vì bệnh của anh...

Gương mặt Thẩm Trình căng cứng, hai con người yên lặng nhìn cô.

Nếu bình thường nói ra câu này thì anh có thể tự mình trau chuốt suy nghĩ thêm, sau đó tim sẽ đập loạn nhịp.

Nhưng bây giờ, trong mắt của anh chỉ có dáng vẻ ốm yếu khi bị bệnh của cô.

“Sau khi trị liệu cho tôi xong thì cô sẽ đi về nghỉ sao?”

“Còn không được, tôi phải đợi người.

Ngoài miệng Giang Niệm Tư nói chuyện nhưng tay lại không nhàn rỗi.

Trong lúc làm trị liệu cho Thẩm Trình, cô hoàn toàn không hàm hồ.

Thời tiết lạnh, tay cô cũng lạnh buốt.

Nếu là bình thường vào lúc Giang Niệm Tư châm kim thì căn bản là tay cô sẽ không chạm vào da của Thẩm Trình.

Nhưng hôm nay không giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-164.html.]

Cô có chút suy yếu, tay cũng mềm yếu bất lực, ngón tay nắm kim châm, đầu ngón tay gần như phải chống vào phần bụng Thẩm Trình để mượn lực.

Xúc cảm lạnh như băng truyền đến, Thẩm Trình bị đông cứng rùng mình một cái.

Giang Niệm Tư cảm nhận được, liếc mắt nhìn anh rồi nói: “Xin lỗi, hôm nay tay tôi không có sức cho nên có lẽ anh phải nhịn một chút.

Yếu hầu Thẩm Trình nhấp nhô: “Không sao cả.”

DTV

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, trong lòng Thẩm Trình sinh ra một cảm giác dục vọng.

Một cảm giác muốn che chở cô, nâng cô ở trong lòng bàn tay.

Quá trình châm kim nhàm chán vụn vặt.

Sau khi rút kim ra, hai cánh tay của Giang Niệm Tư đặt tại phần bụng Thẩm Trình, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là lần châm cứu cuối cùng, tôi sẽ đ.ấ.m bóp khơi thông cho anh một chút”

Thẩm Trình “ừ” một tiếng.

Cô đứng dậy khỏi ghế, đè thấp thân thể, ngón tay nhỏ nhắn đặt tại bụng anh.

Hình ảnh mập mờ nhưng anh lại không cảm nhận được chút mạo phạm nào.

Bởi vì thủ pháp của cô rất chuyên nghiệp, chỗ mà cô đụng tới không phải huyệt thì cũng là kinh mạch, hơn nữa tay cô hạ xuống chỗ nào thì cảm giác ê ẩm sẽ truyền đến từ chỗ đó.

Thẩm Trình yên lặng nhìn cô.

Bởi vì cơ thể không thoải mái cho nên mái tóc của cô cũng không gọn gàng mà hơi có vẻ lộn xộn.

Lúc cô cúi đầu xuống, hai sợi tóc mai cũng rơi xuống làm tăng thêm sự nhẹ nhàng.

Thẩm Trình tự nhận mình không phải người cổ hủ, nhưng khi đối mặt với cô gái thuần khiết yếu đuối giống như bông hoa tuyết lê nở rộ trong nền tuyết trắng mênh m.ô.n.g thì anh càng không dám sinh ra nửa phần tâm tư khinh nhờn.

Thậm chí anh còn cảm thấy mình không xứng với cô.

Giang Niệm Tư đ.ấ.m bóp cho anh xong thì ngồi thẳng lên, vuốt vuốt đầu choáng váng.

Tiếng nói của cô ấm áp: “Được rồi, anh kéo quần lên đi, đợi lát nữa tôi sẽ kê mấy đơn thuốc cho anh, anh cứ lấy về rồi chế biến theo phương pháp tôi chỉ, mỗi ngày uống ba lần, nếu uống thuốc xong, về sau có cơ hội tới đây thì tôi sẽ kiểm tra cho anh”

Thẩm Trình “ừ” một tiếng, đưa tay kéo quần lên.

Anh cúi thấp đầu, nghẹn cả lòng, ngày cuối cùng sao?

Loading...