Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:35:51
Lượt xem: 70

Anh dùng việc miệng khát che giấu lúng túng.

Đưa tay về phía cô: “Cảm ơn”

“Để tay phía dưới.

Giang Niệm Tư trợn tròn mắt, bây giờ mới phát hiện chiếc tay có kim châm của anh vừa rời từ trên trán qua.

Thế mà anh lại dám cử động lung tung.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng, bỗng nhiên nghiêm khắc khiến Thẩm Trình sửng sốt lần nữa.

Ở trước mặt cô, tất cả những thứ đáng tự hào của anh đều đã bị chó ăn, giống như một cậu nhóc không có kinh nghiệm yêu lần đầu.

Rõ ràng cô mới là người nhỏ hơn anh tám tuổi.

Giang Niệm Tư ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, đặt cốc nước xuống bên cạnh rồi nâng cổ tay của anh lên, cẩn thận từng li từng tí giúp anh đặt tay xuống.

Thẩm Trình cảm thấy có lỗi, cho rằng cô sẽ quở trách anh.

Có rất nhiều bác sĩ hung dữ khi bệnh nhân không nghe lời.

Sau khi đặt tay Thẩm Trình về chỗ cũ, Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra, lúc mở miệng thì cô cũng khôi phục giọng nói nhẹ nhàng lại.

DTV

“Trên tay còn kim châm mà, không thể cử động lung tung, biết không?”

Răn dạy nhẹ nhàng là thứ trí mạng nhất.

Thẩm Trình cảm nhận được lồng n.g.ự.c mình đang nhảy lên không nhje, thậm chí hy vọng cô đổ ập xuống mắng mình một trận, tránh để trái tim không biểu lộ rõ này cảm nhận rõ ràng như vậy.

Biết miệng anh khát, Giang Niệm Tư bưng cốc nước qua, xích lại gần bên miệng anh: “Uống đi”

Bây giờ Thẩm Trình đang ở tư thế nửa ngồi nửa nằm, nửa nằm ở trên ghế nằm, có thể uống nước.

Cô tự mình cho anh uống nước.

Thẩm Trình cúi đầu xuống, nhấp ở miệng cốc.

Đầu óc của anh thì đã muốn bốc khói.

Sau khi cho anh ăn uống nước xong, Giang Niệm Tư đợi thêm vài phút đồng hồ rồi mới rút kim cho anh.

Thẩm Trình nhìn cô rũ đầu xuống, hỏi cô: “Bác sĩ Giang muốn đến bệnh viện quân khu sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-159.html.]

Nếu muốn thì anh có thể giúp một tay.

Đến khu quân đội chỗ anh bên kia.

Giấu ở trong lòng mà nói không dám nói ra, sợ cô nhóc phát giác, anh đếm nhịp tim chờ đợi câu trả lời của cô.

“Sẽ đi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa thể rời đi.

Giang Niệm Tư suy nghĩ một chút nói: “May mà có ông nội anh.”

“Bác sĩ Giang có y thuật như vậy, ông nội chỉ giúp khi quân đội mời chào nhân tài mà thôi”

Sau khi trở về, Thẩm Trình rót chén nước cho ông cu.

“Ông nội, chân thế nào rồi?”

Ông cụ cho là cháu trai đang quan tâm mình, cử động chân một chút rồi cười nói: “Cháu xem, co duỗi tự nhiên.”

“Ừ, nhiều bác sĩ như vậy mà cũng không có cách nào, thế mà bác sĩ Giang chỉ tốn chút thời gian như thế là đã chữa khỏi chân cho ông, đúng là y thuật của cô ấy giỏi.

Ông cụ đã nghe ra ý vị trong đó.

Ông cụ híp mắt nhìn về phía Thẩm Trình: “Ừm, sau đó thì sao?”

Thẩm Trình quay đầu, đối diện với hai mắt ông cụ: “Sau đó ông cảm thấy, bệnh viện quân khu 624 như thế nào?”

“Gào.”

Ông cụ Thẩm hiểu rõ chày gỗ này thực sự nở hoa rồi.

Ông cụ ngẩng cái cằm lên, ra vẻ trầm tư, nửa ngày sau mới nói: “Chẳng ra sao cả, ông cảm thấy hẳn là bác sĩ Tiểu Giang nên đến bệnh viện 988 bên kia Thẩm Trình: “... Ông nội!”

“} “Thích người ta sao?” Ông cụ Thẩm cười xích lại gần anh: “Cục sắt, nếu thích thì theo đuổi đi”

“Vậy cũng phải có cơ hội đúng không?” Thẩm Trình thở dài, qua mấy ngày ngắn ngủi, anh đã xác định trái tim của anh đã đạt đến mức phi lý vì cô gái kia rồi.

Nhưng mà thái độ của cô nhóc đó với anh cũng chỉ là thái độ của bác sĩ với bệnh nhân mà thôi.

Cô còn ghét bỏ anh già!

Không bao lâu nữa là anh lại phải quay về khu bộ đội rồi, vừa để cô thấy tình cảm của mình nhưng anh còn chưa kịp thể hiện thì đã phải quay về, không phải như vậy sẽ làm mất cơ hội sau này của anh sao?

Thẩm Trình không ngốc, thậm chí còn thông minh giống hồ ly.

Loading...