Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:35:26
Lượt xem: 30

Liền trực tiếp đi ra từ cuối hẻm.

Cô không biết bởi vì cô có vẻ ngoài quá xuất sắc cho nên đã sớm bị người khác để mắt tới ở trong ngõ hém.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hèn mọn bám theo cô đi đến chỗ sâu của ngõ hẻm.

Từ cuối hẻm chợ bán đồ cũ ra ngoài, có một con hẻm với chín chỗ quẹo.

Giang Niệm Tư lập tức phát hiện ra có người đi theo mình.

Khi đi đến nơi không có một ai, bước chân của người sau lưng như đang chạy đến.

Giang Niệm Tư quay đầu.

Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười xấu: “Cô gái nhỏ, muốn đi đâu thế? Có muốn chú dẫn cháu đi không?”

Giang Niệm Tư thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, trong mắt không có một tia e ngại, thậm chí còn để lộ ra sự lạnh lùng.

Tên khốn hèn mọn.

“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Cái này sao... Vậy thì phải xem mày có phối hợp hay không?”

Ông ta đưa tay về phía gương mặt Giang Niệm Tư.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa trắng vừa mềm, khiến lòng ông ta ngứa ngáy.

Màu mắt Giang Niệm Tư lạnh xuống, cho dù ở thời đại nào thì cũng có người đáng ghét.

Mắt thấy tay của ông ta sắp đụng vào mặt mình, Giang Niệm Tư ra tay nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay của ông ta rồi bẻ mạnh xuống.

Sở dĩ nắm chặt cổ tay là bởi vì Giang Niệm Tư ngại ghê tởm, không muốn đụng tới loại người bẩn thỉu này.

Chỗ tay đó của ông ta có ống tay áo che lại.

Tiếng kêu của người đàn ông như heo bị g.i.ế.c truyền đến, Giang Niệm Tư dùng sức xoay một cái, bẻ tay của ông ta ra sau lưng, rồi dùng một tay giữ chặt lấy vai, ấn ông ta lên tường.

Người đàn ông không ngờ cô gái nhìn yếu đuối này lại khó nhằn đến vậy.

“Cô gái, tha mạng, tha mạng...

“Tha mạng?” Giang Niệm Tư cười lạnh: “Nếu tay tôi trói gà không chặt thì ông có tha cho tôi một mạng không?”

Cổ tay của người đàn ông này cũng sắp bị bẻ gãy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-146.html.]

Đau đến mức kêu hừ hừ: “Tôi, tôi không muốn g.i.ế.c cô, chỉ muốn..”

“Muốn khinh bạc tôi đúng không?” Nụ cười của Giang Niệm Tư càng ngày càng rực rỡ, màu mắt cũng càng lạnh hơn.

Cô bỗng nhiên giơ đầu gối lên, huých thật mạnh tới.

Lần này cô không hề sợ ghê tởm mà che kín miệng ông ta.

Đối phó với loại cầm thú này, cô chỉ muốn phế thứ quan trọng của bọn họ nhất, chấm dứt hậu hoạn!

Lần này người đàn ông đau đến mức thiếu chút ngất đi.

Trực tiếp tê liệt trên mặt đất.

Giang Niệm Tư đi qua trước mặt ông ta, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng phụ nữ đều dễ ức hiếp, đây chính là kết cục của ông khi muốn làm nhục phụ nữ.”

Ra ngõ nhỏ, Giang Niệm Tư nhìn bầu trời xanh thẳm mà vẫn cảm thấy âm trầm.

Bởi vì tâm trạng của cô khó chịu.

Cả đời của cô, cô ghét nhất là những người như vậy.

Đáng tiếc cho dù cô có ghét đến mức nào thì những người này vẫn tồn tại.

Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình hẹn nhau tại cửa ra vào tiệm cơm quốc doanh.

Thẩm Trình sợ Giang Niệm Tư chờ cho nên chỉ tán gẫu với Hứa Cường vài câu rồi đi đến tiệm cơm quốc doanh chờ.

Đợi khoảng một giờ thì mới nhìn thấy dáng vẻ kia.

Giang Niệm Tư đã mua hai loại thuốc còn thiếu trong phòng khám trở về.

Tay trái tay phải, mỗi tay một túi.

Thẩm Trình tiến lên, động tác tiếp nhận vô cùng tự nhiên: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?”

“Không ăn, no rồi. Ngữ điệu của Giang Niệm Tư rất bình tĩnh, nhưng mà trên mặt lại không có một nụ cười.

Thẩm Trình quen nhìn mặt nói chuyện, sau khi quen biết Giang Niệm Tư một khoảng thời gian thì không dám nói là quá hiểu, nhưng cô luôn có dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười.

Chưa bao giờ có nét mặt nghiêm túc như hôm nay, có lẽ là tâm trạng không tốt.

Ánh mắt Thẩm Trình lấp lóe, gặp phải chuyện gì rồi sao?

DTV

Cô nói không ăn, nhưng Thẩm Trình cũng không trực tiếp mặc kệ.

Bọn họ cùng nhau đi từ phòng khám đến.

Cô mới chỉ ăn chút gì đó vào buổi sáng.

Loading...