Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:34:47
Lượt xem: 75

Tưởng Tân Lệ không trả lời, Thẩm Trình suy nghĩ trong lòng, nhìn đi...

Nhắc đến chuyện lớn hơn 8 tuổi, ai cũng cảm thấy bọn họ không có khả năng.

Suy nghĩ này xuất hiện, cặp mắt hoa đào của Thẩm Trình thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Anh nghĩ những chuyện này làm gì?

Làm sao lại thảo luận đến việc có thích hợp đến với nhau không?

Anh không có cầm thú như vậy mà?

Sao có thể nhớ thương một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi được?

Thẩm Trình tát thẳng một cái lên mặt mình, mỗi mỏng phun ra hai chữ: “Cầm thú”

Hôm nay phòng khám Đức Nguyên có chút đông bệnh nhân, Giang Niệm Tư bận rộn đi qua đám người, Thẩm Trình vừa nhìn thì đã thấy bóng dáng của cô.

Trong nháy mắt như vậy, anh cảm thấy cũng không phải không thể làm cầm thú...

Chú ý thấy hôm nay cô nhóc mặc một bộ váy màu trắng, làn da cô trắng nõn, bởi vì trời lạnh nên cô rụt đầu vào trong cổ áo làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ như nắm tuyết, vừa nhỏ vừa trắng.

Cô di chuyển giữa những bệnh nhân kia, anh nhìn thấy rõ những bệnh nhân đó, cho dù già trẻ lớn bé đều tôn kính mà gọi cô một tiếng bác sĩ Giang.

Nét mặt Thẩm Trình giãn ra, cô là một bác sí rất có năng lực, cũng rất nhẹ nhàng.

“Bác sĩ Giang”

Tưởng Tân Lệ dùng một tay đẩy anh ra, cười cười đi về phía Giang Niệm Tư, Thẩm Trình không thể làm gì khác hơn là đỡ ông cụ sang bên cạnh ngồi xuống.

Bởi vì hôm nay có hơi nhiều bệnh nhân cho nên ông cụ Thẩm cùng Thẩm Trình chỉ có thể ngồi ở ghế bên ngoài đợi trước.

Tư thế ngồi của Thẩm Trình ngay ngắn, dáng dấp lại tuấn mỹ khiến rất nhiều bệnh nhân trẻ tuổi không nhịn được mà nhìn sang bên này.

Giang Niệm Tư vừa đắp thuốc cho một bệnh nhân bị gãy xương, nghe thấy Tưởng Tân Lệ gọi thì cô nói: “Chờ một chút”

Tưởng Tân Lệ: “Ài, được”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-138.html.]

Đối đầu với bác sĩ, có một loại cư xử nhẹ nhàng khó hiểu.

Nghĩ nghĩ, Tưởng Tân Lệ nhanh chóng quay trở lại chỗ ông cụ bên kia.

Giang Niệm Tư cùng ông nội Trương bận rộn một trận, qua hơn một giờ thì mới giải quyết xong các vấn đề của bệnh nhân.

Trong phòng khám còn có hai ba bệnh nhân, ông nội Trương nói: “Nhóc con, cứ giao cho ông xử lý mấy việc này, cháu đến xem cho ông nội Thẩm và anh trai Thẩm trước đi”

Giang Niệm Tư còn chưa bao giờ gọi Thẩm Trình là anh trai Thẩm đâu.

Cô cũng chỉ gọi Thẩm Trình hoặc Thẩm tiên sinh.

Nhưng cô vẫn cười lấy lên tiếng: “Vâng, ông nội Trương”

Cầm ngân châm cùng dược cao, Giang Niệm Tư đi tới trước mặt ông cụ Thẩm, ống quần của ông cụ Thẩm đã được xắn lên.

Giang Niệm Tư ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc thi châm cho ông cụ.

Thấy hôm nay cô không bôi thuốc màu trắng lên trên kim châm, Tưởng Tân Lệ nghi ngờ hỏi: “bác sĩ Giang, hôm nay không cần thuốc màu trắng sao?”

Giang Niệm Tư vừa đ.â.m kim châm vào trong thịt, vừa trả lời Tưởng Tân Lệ: “Mủ dịch trong đầu gối ông nội Thẩm đã tiêu trừ sạch sẽ cho nên cần thay thuốc”

Loại thuốc này là thuốc cô mới điều chế, có thể giúp ông cụ hồi phục nhanh hơn.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ bỏ túi, sau đó đưa đồng hồ cho Tưởng Tân Lệ: “Dì à, dì giúp cháu nhớ thời gian một chút, nửa tiếng nữa thì bảo cháu.

Sau đó cô đứng lên, nói với Thẩm Trình: “Thẩm tiên sinh, anh đi theo tôi.”

Nói xong, Giang Niệm Tư quay người đi về phía khu xem bệnh mà Thẩm Trình đang đợi.

Bệnh của Thẩm Trình có chút riêng tư, hơn nữa còn phải nằm, cho nên nơi này vẫn luôn được chừa ra cho anh.

Đi tới khu xem bệnh, Thẩm Trình kèo màn cửa lên thói quen rồi nằm ở trên ghế nằm, động tác cởi thắt lưng rất tự nhiên.

Giang Niệm Tư kéo cái ghế xuống ngồi ở bên cạnh, bắt đầu thi châm cho anh.

Thẩm Trình nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô như đã sớm quên chuyện ngày đó thì không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

DTV

Thậm chí anh còn cho là ông nội Trương bảo anh và ông nội chờ hai ngày thì đến là bởi vì cô ngại gặp lại anh.

Loading...