Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:34:45
Lượt xem: 66
Trương Linh Linh lập tức nín khóc mỉm cười: “Em đã kéo chị từ Quy môn quan về, làm sao một chiếc hồng bao có thể giải quyết vấn đè được, chị tặng em cái máy may mà em thuê của chị.”
Cô ấy nói chuyện rất hào phóng, nhưng Giang Niệm Tư lại không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Vỗ vỗ mu bàn tay của Trương Linh Linh, cô cười nói: “Đây chính là đồ cưới nhà mẹ đẻ cho chị, làm sao có thể nói đưa là đưa được, không phải đã nói đây là việc em phải làm sao? Nếu đã nhận tiền thì em liền có trách nhiệm phụ trách sự an toàn của chị và đứa nhỏ.”
Trương Linh Linh thật lòng muốn đưa Giang Niệm Tư máy may, cũng không chỉ là lời khách sáo.
Sau một lần c.h.ế.t đi sống lại này, cô ấy cảm thấy mình thật sự may mắn.
Trước khi Giang Niệm Tư đến, bà đỡ vẫn còn chờ thật lâu, không nói đến chuyện đau c.h.ế.t đi sống lại mà đứa nhỏ cũng khó sinh.
Nhưng cũng đúng là cô ấy không nỡ cái máy may, dù sao thì món đồ đó cũng rất đáng quý.
Nghe Giang Niệm Tư nói như vậy, Trương Linh Linh chỉ cảm thấy Giang Niệm Tư vừa cao thượng vừa tốt bụng.
Cô ấy suy nghĩ trong lòng, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ giúp đỡ nhà bọn họ nhiều hơn, tranh thủ trả lại phần ân tình này.
Bởi vì chuyện này của Trương Linh Linh mà trong thôn đang đồn thổi, nói Giang Niệm Tư là thần y, rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh...
Càng truyền càng tà dị.
Giang Niệm Tư thỉnh thoảng nghe thấy thì thiếu chút cảm thấy mình cần thăng tiên.
DTV
Khóe miệng cô không nhịn được mà giật giật, ngày nào bà cụ Lương cũng ngồi ở nhà này một chút, đến nhà kia dạo chơi một lát.
Nghe thấy người khác khen ngợi cháu gái, thì bà cụ cười tươi, vừa cười vừa gật đầu phụ hoạ: “Vâng vâng vâng, cháu gái của tôi rất lợi hại, là một trong những người giỏi Trung y nhất.”
Bà cụ còn giơ ngón tay cái lên, nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Có phải hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là bà cụ muốn khoác lác.
Bà cụ muốn nhìn thấy dáng vẻ người trong thôn hâm mộ cháu gái của mình.
Bà cụ hư vinh là chuyện đương nhiên, bà trầm mê trong việc khen ngợi cháu gái mà không biết mệt.
Từ lần trước xảy ra chuyện lúng túng giữa Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình về sau, hai người đã không gặp mặt hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-137.html.]
Bởi vì Giang Niệm Tư đang sắp xếp lại thuốc.
Ngày đó trong lúc trợ giúp Trương Linh Linh, trong đầu cô bỗng xuất hiện thoáng qua một suy nghĩ, nếu muốn xem thử hiệu quả có tốt hơn hay không thì chỉ cần nhờ ông nội Trương bảo ông cụ Thẩm cũng như Thẩm Trình một tiếng, để bọn họ chờ thêm hai người.
Hôm nay phải đến phòng khám một chuyến, nhưng phải đợi ông cụ tỉnh dậy đã.
Tưởng Tân Lệ nhìn Thẩm Trình thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phòng của ông cụ thì cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Muốn gặp bác sĩ bác sĩ Tiểu Giang?”
Nghe thấy giọng nói hóng hớt của bà ấy thì Thẩm Trình quay đầu liếc nhìn bà ấy một cái, gò má đẹp trai không có một biểu lộ dư thừa mà bình tĩnh như nước.
“Không có.”
“Thật sự không có?”
Tưởng Tân Lệ không tin: “Con vừa ý bác sĩ Tiểu Giang sao?”
Thẩm Trình nghĩ đến cặp mắt hắc bạch phân minh, tràn đầy ngây thơ kia thì khẩu thị tâm phi nói: “Không có”
Còn không có đâu.
Tưởng Tân Lệ tức giận, cưa miệng hồ lô, đáng đời cô độc.
“Ngay cả dũng khí thừa nhận thích một người cũng không có, sao mẹ lại có đứa con trai như con chứ?”
Thẩm Trình bị bà ấy chọc đến mức thấy phiền, không nhịn được nói: “Cô ấy còn nhỏ, mới mười tám tuổi.”
“Mười tám tuổi thì thế nào? Lúc mẹ mười tám tuổi thì cũng đã kết hôn với ba con.
Thẩm Trình nói: “Con hai mươi sáu, còn cô ấy mười tám tuổi”
Tưởng Tân Lệ không cảm thấy có vấn đề gì.
Bà ấy quyết định đợi lát nữa đến phòng khám thì sẽ hỏi thăm một chút về tiêu chuẩn chọn đối tượng của bác sĩ Tiểu Giang.
Con trai không có dũng khí thì cũng chỉ có thể để bà già này ra tay.