Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:34:32
Lượt xem: 58
Giang Niệm Tư củi đầu xem xét.
Ghi hai bàn Mắt cô còn trợn to hơn Thẩm Trình.
Cô nói lần này không phải do cô cố ý thì anh có tin không?
Lần này tốc độ rút tay về của cô rất nhanh, còn mười phần chột dạ giấu mu bàn tay ở sau lưng.
Sau đó cô tiếp tục trừng lớn đôi mắt, vô tội nhìn Thẩm Trình.
Sắc mặt anh có chút đau đớn.
Giang Niệm Tư nghĩ đến lực vừa rồi của mình trong lòng suy nghĩ, xong rồi xong rồi, đừng để cô chưa chữa xong năng lực sinh sản cho anh mà còn khiến nó bị phế đi.
“Anh không sao chứ?”
Nhìn cái trái dính nhiều mồ hôi của anh, Giang Niệm Tư lo lắng, tiến tới hỏi anh.
Thẩm Trình nâng một cái tay lên ngăn cản cô: “Cô cách tôi xa một chút.
Giang Niệm Tư xấu hổ.
Dù sao thì cũng rút châm ra rồi, vậy thì tạm thời bái bai trước đã.
Cô đi ra ngoài như cơn gió.
Cúi đầu nhìn mình tay, trong đầu Giang Niệm Tư có một suy nghĩ thoáng qua, tay này không sạch sẽ.
Bên này, cơ thể Thẩm Trình cong lại, chờ đến khi cơn đau kia giảm bớt thì anh mới nhớ tới lời mình nói trong tình thế cấp bách.
Anh bảo cô tránh xa một chút...
Có phải là anh đã quá nặng lời rồi không?
Lông mày của anh nhăn lại, lúc ấy anh cực kỳ đau, có cô ở đây cho nên anh ngại không dám để lộ phản ứng gì nên mới muốn cô ra ngoài.
DTV
Cô sẽ sẽ không cảm thấy anh đang trách cô chứ?
Lần này khi đưa tiễn người một nhà Thẩm Trình thì cảm giác tội lỗi của Giang Niệm Tư càng lúc càng tăng lên.
Nhất là khi đối mặt với Thẩm Trình.
“Buổi tối uống thuốc này một lần là được, tránh nước lạnh”
Khi đưa gói thuốc cho Thẩm Trình, Giang Niệm Tư cúi đầu xuống căn dặn.
Nghe tiếng nói của cô đã khôi phục bình thường, nhưng Thẩm Trình chỉ có thể nhìn thấy cô cúi đầu xuống.
Anh muốn giải thích vài câu, mở to miệng, muốn nói lại thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-130.html.]
Anh sợ nếu mình nhắc đến lần nữa thì cô sẽ càng ngại hơn.
Vốn định xin lỗi thì bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, Thẩm Trình nhìn thấy đuôi mắt đỏ hồng của cô thì trong lòng mềm nhũn.
Hẳn là hôm nay cô gái mảnh mai này đã bị anh dọa sợ.
“Tôi không trách cổ.”
Bỏ lại câu nói này, Thẩm Trình không dừng lại mà quay người rời khỏi bệnh viện.
Anh sợ nếu dừng lại thêm một chút thì cô sẽ khóc cho anh nhìn.
Sau khi mọi người đi hết thì Giang Niệm Tư co quắp trên ghế, đưa tay che khuôn mặt mình.
Bỗng nhiên phát hiện ra đây là bàn tay tội ác, cô lập tức hất bàn tay ra theo phản xạ.
Ông nội Trương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô đỏ mắt thì lo lắng nói: “Nhóc con, ai bắt nạt cháu?”
Không có ai, là cô đã bắt nạt người khác.
Giang Niệm Tư nói: “Có cát bay vào mắt.”
“Vậy cháu cẩn thận một chút.
Ông nội Trương nói thầm một câu, bắt đầu đi sắp xếp dược liệu.
Trong lòng Giang Niệm Tư nghi ngờ, nhìn cô rất giống bị người khác bắt nạt sao?
Tại sao ai cũng hỏi như vậy?
Đi đến trước quầy, cô cầm một chiếc gương.
Trong gương, trên gương mặt trắng nõn của cô có chút hồng, hốc mắt cũng có hơi nước, dáng vẻ như muốn khóc nhưng cố để không khóc, đuôi mắt vô cùng đỏ.
Giang Niệm Tư bỗng nhiên đặt tấm gương lên quầy, đúng là rất giống bị người khác bắt nạt.
Thảo nào tất cả mọi người đều nói như vậy!
Giang Niệm Tư vuốt mắt, cái thể chất không thể kiềm chế nước mắt đáng c.h.ế.t này có thể dừng lại không?
Cô hoàn toàn không có ý định khóc, đúng là không thể hiểu nổi.
Rõ ràng cô mới là người bắt nạt người khác... Mặc dù không phải cố ý.
Một bên khác, Thẩm Trình nằm ở trên giường, nhớ tới lúc gần đi đuôi mắt của cô đỏ ửng thì đáy lòng như có gì đè xuống.
Anh cảm thấy mình đường đột cô nhóc.
Nếu như không phải anh đột nhiên lên tiếng hù cô thì cô cũng sẽ không bất cẩn đụng tới anh.
Y thuật của cô lợi hại, làm việc trầm ổn tỉnh táo khiến anh sắp quên mất đây vẫn là cô nhóc kém anh 8 tuổi.