Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:26:44
Lượt xem: 87

Không nghĩ tới một đêm trôi qua, trong nhà vẫn là thanh tĩnh, không ai lại đây tìm phiền toái.

Giang Niệm Tư bôi Cao Mỹ Bạch lên mặt, phát hiện quyến rũ giữa mày của mình trong gương càng sâu hơn.

Cô sửng sốt một chút.

Ngay sau đó phát hiện, chỗ mi mắt cô, đều có bóng màu đen.

DTV

Trước kia lúc đen, bởi vì màu da đều đền, cho nên không phát hiện.

Mỹ Bạch Cao không dám bôi quá gần đôi mắt.

Cho nên hiện tại thoạt nhìn, bóng đen trên dưới kia, như tự có kẻ mắt, cố tình không giống với vẽ ra, rất tự nhiên.

Xứng với hai mắt thanh triệt sáng ngời của cô, đan xen ra một loại hương vị không giống nhau.

Giang Niệm Tư vuốt mặt nghi hoặc, sao sau khi trắng hơn, thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn đời trước?

Vậy còn chưa trắng bằng đời trước đâu?

Phải biết rằng, đời trước cô có thể nói trắng đến sáng lên.

Ngay cả Giang Tuyết cũng phát hiện cô biến hóa.

Một tay chống ở trên giường, Giang Tuyết nói: “Tư Tư, hiện tại sau khi em trắng hơn, sao càng ngày càng câu nhân?”

Giọng nói của cô ấy hơi lo lắng.

Bởi vì em gái thật sự quá đẹp, mà thân thể cô lại yếu ớt, tính tình lại mềm, về sau bị người bắt nạt làm sao bây giờ?

Giang Niệm Tư mỉm cười, hỏi cô ấy: “Làm quần áo cho Triệu Phương Như các cô được không?”

“Được, để vào trong túi cho em rồi, đợi chút nữa em cầm đi là được, đúng rồi, bộ quần áo màu đỏ kia của em đã hong khô cho em, em đợi chút thay đi, cũng không biết ngày hôm qua em dã đi đâu, khiến cho trên quần áo đều là vết bùn.”

Vết bùn sao?

Đương nhiên là bởi vì đánh người.

Ánh mắt Giang Niệm Tư tối sầm xuống: “Chị, về sau chị đi nơi nào, nhớ rõ gọi anh đi với chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-112.html.]

Giang Tuyết gật đầu: “Ở trong thôn có thể có chuyện gì, nhưng em yên tâm, chị của em sợ c.h.ế.t em hơn em nhiều, dù sao chị chính là tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, khẳng định không đi ra ngoài một mình”

Bởi vậy từ trong thôn đi trấn trên, phải đi một đoạn đường hoang tàn vắng vẻ rất xa.

Vốn dĩ lá gan của Giang Tuyết không lớn.

Lời này nhắc nhở Giang Tuyết, nói ngày hôm qua cô trở về quá muộn, về sau tan tầm, cô để anh cả đi trấn trên chờ cô trước tiên.

Giang Niệm Tư cũng không từ chối.

Hôm nay còn phải đi tái khám cho ông cụ Thẩm Giang Niệm Tư cũng không kéo dài nhiều, thay quần áo, đi trấn trên.

Đi ngang qua nhà Giang Nhị Cương, cô cố ý dừng một chút, như không có ai.

Lúc này, thím Lưu và thím A Quế từ bên cạnh đi ngang qua.

Thím Lưu người này bát quái nhất, trong thôn có chuyện gì, cảm giác bà ta có thể bắt được đề tài câu chuyện trực tiếp.

Giang Niệm Tư nghe thấy bà ta nói với thím A Quế: “A, bà biết không, hôm qua người một nhà Nhị Nương suốt đêm dẫn theo Nhị Cương ra thôn, hình như là đi bệnh viện, cũng không biết là được làm tật xấu gì, tôi thấy Giang Nhị Cương bị nâng lên xe bò, tay che lại thứ đồ kia.”

Thím A Quế hừ một tiếng: “Vậy khẳng định là làm chuyện xấu bị người chọc căn tử.”

Nghe giọng nói của bà ấy căm giận, thím Lưu hỏi: “Sao, bà biết nội tình?”

Thím A Quế hạ giọng nói: “Trước đó không lâu không phải cháu gái của tôi tới trong thôn thăm tôi sao? Giang Nhị Cương tên du thủ du thực này, động tay động chân với cháu gái của tôi, bị chồng cháu tôi phát hiện, nên đánh cho một trận, nếu không nói, đây là động tay động chân đá đến gốc gác, xứng đáng”

Nghe đến đó, Giang Niệm Tư vừa lòng, xem ra cô không làm sai.

Giang Nhị Cương này, quả nhiên không phải thứ tốt.

Phế đi càng tốt, đỡ phải tai họa người.

Tâm tình của cô bỗng nhiên tốt đẹp.

Vốn còn hơi lo lắng, hiện tại xem ra, không cần lo lắng, vốn dĩ Giang Nhị Cương không sạch sẽ.

Bọn họ thật sự muốn thọc ra, khẳng định dư luận đều nghiêng về phía cô.

Rốt cuộc một cô gái nhu nhược đối mặt với hai người đàn ông.

Thời gian Giang Niệm Tư đến phòng khám rất sớm.

Loading...