Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:26:34
Lượt xem: 43

Trước kia ông cụ đi bộ còn cần người dìu đỡ lấy, ngay cả duỗi chân cũng gặp khó khăn. Nghe Thẩm Vũ Lâm nói xong thì ông thử co chân lên rồi duỗi thẳng ra một cái. Tuy rằng vẫn còn một chút xíu như kim châm nhưng không tính là cái gì so với lúc ban đầu đau buốt như bị khoan tim.

Thẩm Trình từ trong nhà ra ngoài rót nước uống thấy động tác của ông cụ liền bước nhanh đến phía trước: “Ông nội, chân người khoẻ rồi?”

Chân có thể tự do vận động khiến trong lòng ông cụ vui vẻ, ông khoát khoát tay: “Đỡ rồi, ngược lại vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng ông tin tưởng không qua bao lâu nữa là có thể khôi phục bình thường giống như bác sĩ tiểu Giang nói, chân này của ông cũng không biết bao lâu rồi chưa được thoải mái như thế.”

Từ tận đáy lòng Tưởng Tân Lệ cũng vui mừng thay cho ông cụ, kể từ khi gả tới nhà họ Thẩm, ba mẹ chồng đối đãi với bà ấy giống như con gái ruột, nghe lời ông cụ nói, Tưởng Tân Lệ xúc động: “Không nghĩ tới tuổi tác bác sĩ Giang còn trẻ mà y thuật lại lợi hại như vậy, thật không tưởng nổi”

Thẩm Vũ Lâm nghĩ nghĩ, biết đâu bác sĩ tiểu Giang này vẫn có thể trị hết bệnh của con trai ông thì sao.

Thẩm Trình nghe một hồi thì thấy một từ then chốt: “Bác sĩ Giang?”

Tưởng Tân Lệ nghe thấy anh đặt câu hỏi thì cảm thấy nghi ngờ, bởi vì con trai bà ấy cũng không phải là người tọc mạch nhiều chuyện, trong mắt bà ấy nhiễm lên vui vẻ: “Con quen biết bác sĩ Giang à?”

Thẩm Trình không xác định bác sĩ Giang mà bọn họ nói có phải người anh biết kia không nên hỏi: “Là bác sĩ Giang của phòng khám Đức Nguyên sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy.” Tưởng Tân Lệ lỗi kéo Thẩm Trình nồng đậm hứng thú buôn chuyện: “Con trai, con quen biết bác sĩ Giang phải không? Quan hệ hai đứa thế nào? Có hay không...”

“Không có.”

Thẩm Trình giơ tay che trên mặt Tưởng Tân Lệ ngăn cản tò mò của bà ấy: “Không phải như mẹ nghĩ đâu, con cùng bác sĩ Giang... không tính là quen biết”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-107.html.]

“Không tính quen biết? Vậy làm sao con biết cô ấy, làm sao lại để ý cô ấy?” Tâm tư tò mò của Tưởng Tân Lệ không những giảm mà lại tăng lên: “Có phải con thầm mến người ta hay không?”

Cái gì cùng cái gì cơ?

Quả thực chuyện này cũng thật khéo, không nghĩ tới vị bác sĩ Giang kia không chỉ cứu mạng anh mà còn chữa lành chứng bệnh ở chân đã quấy nhiễu ông nội bao lâu nay. Y thuật lợi hại còn có một trái tim lương thiện, đúng là vị bác sĩ tốt. Không thể tự mình nói một tiếng cảm ơn với ân nhân cứu mạng nên Thẩm Trình vẫn luôn tiếc nuối.

Nhân cơ hội lần này Thẩm Trình quyết định đi với ông nội: “Ngày mai ông nội vẫn phải tái khám sao?”

DTV

Tưởng Tân Lệ nói: “Đương nhiên, bác sĩ Giang nói thời gian trị liệu ít nhất phải một tuần.

Thẩm Trình gật đầu: “Vâng, vậy ngày mai con đi cùng ông nội”

Mắt Tưởng Tân Lệ lập tức lóe sáng, vừa nãy ở trong phòng nói một hồi anh cũng chỉ nói sẽ xem xét đấy, nghe được bác sĩ Giang mà anh quen biết lại có thể chủ động đề nghị muốn đi.

Liếc đến ánh mắt kia của bà ấy, Thẩm Trình sợ mẹ mình suy nghĩ lung tung lại làm mối bừa bãi nên quyết định nói cho bà ấy biết nguyên nhân trước: “Mẹ, mẹ đừng làm vài việc chọc người không thoải mái này, con là con của mẹ, mẹ nói con như thế nào cũng không sao nhưng bác sĩ Giang không thân quen với chúng ta nên mẹ nói chuyện chú ý chừng mực chút, con muốn tìm bác sĩ Giang chỉ là muốn nói một tiếng cảm ơn trước mặt cô ấy thôi”

“Cảm ơn? Bởi vì ông nội con?” Thẩm Vũ Lâm hỏi.

Thẩm Trình lắc đầu: “Không phải, lần trước thôn Đại Mộc xảy ra lũ lụt nên chúng con đi qua cứu viện, con không cẩn thận bị lũ lớn cuốn đi, nghe Lý Văn nói là vị bác sĩ Giang này nhảy vào trong nước cứu con trở về.”

Thẩm Trình nói đến nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm trong đó lại làm cho lồng n.g.ự.c người nhà họ Thẩm như bị bóp chặt, bị lũ lụt cuốn đi nguy hiểm biết bao nhiêu?

Loading...