Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:26:25
Lượt xem: 63

Không thể một trăm phần trăm chữa khỏi thì ít nhất cũng phải chắc chắn phần nào chứ, nếu không con trai mình làm gì chịu tới?

Tưởng Tân Lẹ cảm thấy lời của ông ấy có lý.

Nhưng bà ấy cảm thấy chuyện se duyên tơ đỏ cho con trai bị lỡ rồi.

Dù sao bệnh của anh mà để cho cô gái như cô biết thì...

Haiz, thở dài.

Mặc dù con trai không nói gì nhưng nơi bị thương là ở bụng dưới, khả năng rất cao sẽ giống như họ tưởng tượng.

Giang Niệm Tư bốc thuốc xong, chia thành từng loại và buộc lại bằng dây.

Thấy Tưởng Tân Lệ đến, cô đặt thuốc trên bàn, nghiêm túc dặn dò Tưởng Tân Lệ: “Ba than thuốc này chia uống vào sáng, trưa, tối, gói thuốc trắng nên uống vào buổi sáng, gói thuốc vàng vào buổi trưa và gói thuốc đen vào buổi tối. Ngoài ra buổi tối dùng khăn ngâm nước nóng chườm chân cho ông cụ nhé.”

Mặc dù đối phương tuổi vẫn còn nhỏ nhưng bản lĩnh của người ta lại rất giỏi nha.

Đối mặt với bác sĩ, Tưởng Tân Lệ luôn có một cảm giác như đến gặp giáo viên vậy, nói chuyện luôn kính trọng.

“Được ạ, cảm ơn bác sĩ Giang, tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Giang Niệm Tư nói: “Tổng cộng ba mươi hai đồng, lần này dược liệu cho ông cụ dùng có khá nhiều loại có giá khá đắt và quý hiếm, chi nên tiền phí mới cao như vậy.

DTV

32 đồng tương đương với tiền lương một tháng của công nhân bình thường lận.

Thuốc uống và thuốc thoa ngoài da đều hàng tót.

Nhưng dược liệu quý giá nằm ở dược cao kháng sinh Đông Y mà cô nghiên cứu chế tạo.

Tưởng Tân Lệ lúc này thoải mái thanh toán tiền phí.

Trả tiền xong, Tưởng Tân Lệ cũng không đi mà đứng chần chừ trước quầy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-102.html.]

Giang Niệm Tư nhìn ra bà ấy dường như có điều muốn nói nên cười hỏi: “Còn có chuyện gì muốn hỏi sao ạ?”

Tim Tưởng Tân Lệ hẫng một cái, bà ấy xít lại gần bên tai Giang Niệm Tư, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện là, bác sĩ Giang, bác có thể một chút là, là cháu có thể chữa trị về phương diện vấn đề kia hay không?”

“Phương diện kia? Phương diện nào ạ?”

Không phải là Giang Niệm Tư không hiểu mà là đối phương nói quá mơ hồ.

“Bác có thể nói rõ hơn một chút không ạ.”

Trước mặt một cô gái như thế, Tưởng Tân Lệ quả thật có chút nói không thành lời. Bà ấy trấn an chính mình, đây không phải là cô gái, đây là bác sĩ, một bác sĩ rất giỏi.

Ai cũng nói bệnh thì không ngại với bác sĩ.

“Chính là cái đó... đàn ông, nếu như phương diện đó không được thì cháu có thể chữa trị hay không.”

Nói xong Tưởng Tân Lệ ôm tay, bày ra biểu cảm như chờ xét xử.

Đây chính là bóng ma tâm lý của bà ấy, từ nhỏ đã sợ bác sĩ và thầy cô rồi. Không cần biết bây giờ thân phận bà ấy là gì nhưng đối với người làm hai nghề này thì xương sống bà liền không còn chút sức lực.

Giang Niệm Tư hiểu ra rồi, cô theo bản năng nhìn về hướng Thẩm Vũ Lâm.

Khi Thẩm Vũ Lân chạm vào ánh mắt của cô, khuôn mặt đã có tuổi bỗng đỏ bừng, vội vàng quay lưng về phía cô, chỉ còn thiếu viết ở trên gáy ba chữ “không phải ông.

Tưởng Tân Lệ cũng nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ trong đầu Giang Niệm Tư, cười lớn nói: “Không, không phải chồng bác, là con trai của bác”

Thì ra là con trai của bà ấy, Giang Niệm Tư sáng tỏ gật đầu một cái.

“Cụ thể là không được ở phương diện nào ạ? Là không thể sinh sản hay là chức năng bình thường của nam giới đều không bình được.”

Nói đến đề tài này, Tưởng Tân Lệ cả người đều ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng từ ngữ của Giang Niệm Tư hết lần này đến lần khác lại càng trắng trợn hơn, biểu cảm tự nhiên vô cùng, cứ như đang thảo luận xem tối nay ăn gì.

Tưởng Tân Lệ có chút xấu hổ: “Bác cũng không biết Cụ thể là phương diện nào không được, nhưng mà theo bác đoán không lầm thì hình như chức năng bình thường của nam giới đều không được.”

Vì để chắc chắn được tình trạng của bệnh nhân nên Giang Niệm Tư hỏi rất chi tiết: “Là kiểu ngay cả phụ nữ cũng không thể chạm vào được đúng không?”

Loading...