Sắc mặt của Nguyễn Thi Tình tái mét, cả lung lay như sắp ngã đến nơi.
Tống Chiêm Cương thấy cô hoảng loạn thì lập tức ôm eo cô , cúi đầu an ủi: "Thi Tình, tin em mà, em đừng cô lừa."
Khương Vân: "Ha ha, Tống Vương Ba, kẻ hốt vỏ! chờ ngày đoạn tử tuyệt tôn!"
Khương Vân đạt mục đích, cô thấy nữa, nên chào về nhà nấu cơm ăn.
Một nhóm dồn dập kéo đến rút như thủy triều, chỉ còn Tống Chiêm Cương mặt mày tái vì tức giận, bà Tống huơ cái chày cán bột giậm chân lớn tiếng chửi bới.
Còn Nguyễn Thi Tình thì run rẫy, cả mềm đến mức gần như thể vững.
Tống Chiêm Cương : "Thi Tình, với em là cô hạng lành gì, em đụng cô chỉ chịu thiệt thòi mà thôi. Em cứ yên tâm, hiểu nỗi lòng của em mà."
Anh quan hệ tình cảm với Nguyễn Thi Tình từ lâu, và luôn tin chắc đứa trẻ là con của , sở dĩ Nguyễn Thi Tình như chỉ bởi vì bảo vệ danh dự của mà thôi.
Anh chỉ thể càng thêm yêu thương tôn trọng cô , sẽ bao giờ nghi ngờ cô .
Bà Tống chỉ chú ý câu Khương Vân rằng Nguyễn Thi Tình thể sinh con, bà gấp gáp hỏi: "Mẹ Nhã Lệ , con thực sự thể sinh con nữa ? Dù Chiêm Cương ở ngoài, nhưng cũng thể con trai tiếp quản việc kinh doanh của gia đình ."
Nguyễn Thi Tình tựa lòng Tống Chiêm Cương, hai chân gần như mất sức lực, khổ : "Mẹ..."
Tống Chiêm Cương lập tức bày vẻ khó chịu với bà Tống: "Mẹ, hỏi gì kì , đương nhiên Thi Tình vẫn sinh ."
Nguyễn Thi Tình thút thít gọi: "Chiêm Cương..."
Tống Chiêm Cương đỡ cô nhà: "Đừng giận dỗi phiền lòng nữa, ngày mai chúng trở về sớm, thèm gặp họ nữa."
Anh nhờ bà Tống trông nom Tống Nhã Lệ, còn đỡ Nguyễn Thi Tình nhà an ủi cô .
Anh da mặt Nguyễn Thi Tình mỏng, hôm nay Khương Vân náo đến cửa khiến hàng xóm xung quanh ai ai cũng hóng xem náo nhiệt, chắc chắn chịu nỗi nhục nhã , nên mau chóng đưa cô về thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-82.html.]
Mắt Nguyễn Thi Tình đỏ hoe, nhỏ: "Chiêm Cương, là chúng … đành, đành thôi ."
Tống Chiêm Cương gấp gáp: "Em gì thế, tình cảm của đối với em mấy năm qua từng đổi."
Nguyễn Thi Tình lắc đầu: "Em cũng như thế … nhưng mà… em thể liên lụy ."
Tống Chiêm Cương : "Chúng yêu là chuyện rõ rành rành, liên lụy cái gì ở đây? Trước khi ly hôn xong xuôi , tin cô sẽ kiện ! Bây giờ đầy vợ ở quê vẫn lên thành phố cưới vợ khác đấy thôi? Như cục trưởng trưởng phòng ở đơn vị của chúng đó, cũng chỉ , cô kiện ai? Em đừng sợ, kiện cũng vô ích thôi."
Cuối cùng Nguyễn Thi Tình nhịn : "Chiêm Cương, em, em thật sự… thể sinh con nữa."
Tống Chiêm Cương chút khó hiểu: "Em gì cơ? Sinh nữa là ?"
Nước mắt Nguyễn Thi Tình rơi xuống: "Năm đó em sinh Nhã Lệ, đông em cóng đói, ai chăm sóc, cho nên… khiến cơ thể bệnh."
Tống Chương Nhiên ngạc nhiên : "Lúc đó… lúc đó gửi tiền cho em ? Để em tìm một chăm sóc ."
Khi Nguyễn Thi Tình sinh con, Tống Chiêm Cương thể ở thành phố lâu để chăm sóc cô , vì cố gắng hết sức gửi tiền và bông cho cô .
Số bông đó là Khương Vân dành dụm lâu ngày định để may quần áo bông mới cho hai đứa con trai, nhưng cướp hết gửi lên cho cô .
Lần đó, Khương Vân vốn là một ngoan ngoãn vãi một trận với , mà cũng cãi với cô, rằng trọng nam khinh nữ, thèm con trai, chỉ thích con gái mà thôi!
Cô bực tức mấy ngày liền chuyện với , đó đành gỡ quần áo bông của bù cho bọn nhóc.
Nguyễn Thi Tình che mặt : "Nhiêu đó đủ… trong thành phố nơi nào cũng cần tiền hết, mùa đông em xây bếp lò, lấy nước, nấu ăn..."
Trông cô vô cùng áy náy và buồn bã: "Chiêm Cương, em cố ý giấu … em..."
Thấy cô lóc thảm thương như , Tống Chiêm Cương vội vàng an ủi cô : "Em đừng nghĩ lung tung nữa, chúng trở về khám bác sĩ đàng hoàng, thể suy nhược vẫn thể bồi bổ trở mà."
Anh nhỏ giọng dỗ dành, bây giờ Nguyễn Thi Tình mới kiềm nước mắt, thảo luận về chuyện với .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nguyễn Thi Tình thở dài: "Anh đúng Chiêm Cương, là em nghĩ cho quá , em còn tưởng rằng em xin cô đàng hoàng thì thể tha thứ cho em. Nếu , chúng thể đưa con cô lên thành phố học hành, cũng tương lai, ai mà ngờ cô cáu gắt như ."