Tiểu Hà chớp đôi mắt trong veo, với Tiểu Hải, thầm khen nhóc: “Tiểu Hải, thật giỏi.”
Tiểu Hải bình tĩnh, nhưng gương mặt thanh tú tươi : “Bà cần dẫn ông khám, chúng cháu cũng lo lắng, chúng cháu quyết định giúp bà hai hào. Đây là tiền mua gà.”
Bà Trụ kinh ngạc nhóc, ơi, đứa nhỏ hiểu chuyện đến thế? Nhỏ như phân biệt rõ ràng chuyện, bà lập tức hiểu , nhận hai đồng tiền .
Bà xúc động : “Nhóc con, bà cảm ơn các cháu. Tục ngữ một hào đánh bại hùng, hai hào tác dụng lớn.”
Bây giờ hai nhóc đến trạm y tế xã đăng kí, dùng sáu hào mua mấy viên thuốc một hào, cho dù thuốc tiêm m.ô.n.g cũng chỉ một hào.
Hai hào thật sự ít!
Tiểu Hải gật đầu, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Tiểu Hà chạy nhanh : “Bà ơi, chúng cháu hy vọng ông thể mau khỏe .”
Trả tiền xong, hai nhóc mang rau dại cho gà mái ăn, ăn xong cũng cần xách, cần đuổi, gà mái tự chạy theo họ.
Bà Trụ đến cửa, bóng dáng hai nhóc và gà mái xa dần, nhịn thầm: “ là hai đứa nhỏ ngoan, tình nghĩa còn là bụng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai nhóc dẫn gà mái về nhà, ngang qua cửa nhỏ nhà họ Tống, bọn nhóc thấy một cô bé nhỏ mặc bộ váy xinh đang cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa.
Cô bé trắng trẻo sạch sẽ, thắt hai b.í.m tóc nhỏ, mặc một chiếc váy tay dài sọc đỏ, bên ngoài là một chiếc áo len cổ chữ V, phía mặc một chiếc quần len màu đen, chân mang một đôi giày da màu đen.
Cô bé khác biệt với những đứa trẻ nông thôn, giữa một đám khỉ bẩn thỉu, tỏa sáng như một công chúa nhỏ.
Ở vùng nông thôn xám xịt thì đặc biệt, hai mắt Tiểu Hà sáng ngời.
Tiểu Hà nắm tay Tiểu Hải, nhỏ giọng : “Tiểu Hải, mau xem em thật xinh .”
Tiểu Hải hừ một tiếng: “Đó là cô gái đen.”
Tiểu Hà: “Em thật trắng, đen chút nào cả.”
Tiểu Hải cô bé Tiểu Hà, bình tĩnh : “Em so với em còn trắng hơn, còn xinh hơn.”
Bởi vì chắc chắn còn hơn em !
Tiểu Hà rộ lên, kéo tay Tiểu Hải: “Tiểu Hải, hổ , khen bản xinh hơn con gái chứ.”
Hai nhóc mặt mũi giống , Tiểu Hải khen nhóc còn là khen bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-76.html.]
Tiểu Hải: “Về nhà.”
Khi họ ngang qua, tầm mắt Tống Nhã Lệ qua bên , lập tức thu hút. Hai em trắng trẻo, sạch sẽ, tuấn tú, điềm đạm, giống những đứa nhóc nông thôn bẩn thỉu, lỗ mãng.
Cô bé kêu lên: “Hai ơi, đây chơi cùng .”
Tiểu Hà nhịn với cô bé, Tiểu Hải trừng mắt, liếc , bé nữa: “Bọn chơi với em .”
Tống Nhã Lệ chạy gần, chỉ tay hai nhóc, ánh mắt sáng ngời vì hưng phấn: “Oa, hai giống như đúc nha. Mắt của hai giống như vì trong đó , thật sáng, thật .”
Tiểu Hà chút hả hê, nhưng nhóc cho Tiểu Hải tức giận, thì sẽ vui, chủ động kéo Tiểu Hải .
Tống Nhã Lệ đuổi theo bọn họ: “Hai , chúng cùng chơi .”
Tiểu Hải thấy cô bé đuổi theo nên kéo Tiểu Hà chạy, cho cô bé đuổi kịp.
Gà mái ở phía đuổi theo họ, vỗ cánh vô tình Tống Nhã Lệ ngã.
Tống Nhã Lệ nhịn liền oà lên.
Hai nhóc dừng , do dự nên tới đỡ cô bé dậy tiếp tục .
Cháu trai của thím hai Tống nhỏ giọng mắng: “Nhã Lệ, đừng chơi cùng bọn họ, họ bẩn.”
Tống Nhã Lệ bĩu môi, vui: “Họ xinh , sạch sẽ, bẩn, mới bẩn đấy!”
Nguyễn Thi Tình thấy âm thanh nên chạy đến, thấy cô bé đất , chạy nhanh ôm lấy cô bé: “Bé con đấy? Đất bẩn như đất ?”
Tiểu Lộ chỉ hai nhóc la lên: “Là hai họ đẩy ngã.”
Tiểu Hải : “Mắt mù , tớ thấy nên đào hố !”
Tiểu Lộ cũng òa lên , ông bà treo bảng hiệu đào hố, bọn nhỏ đuổi theo mắng là kẻ , đập đầu chó.
Nguyễn Thi Tình bảo họ nữa, cô đưa mắt hai nhóc, hai đứa nhỏ bình thường đều xinh như hai quả cầu tuyết. Tuy rằng sinh ở nông thôn nhưng quần áo luôn sạch sẽ, gọn gàng, cắt tóc húi cua, làn da trắng mềm mại, trời sinh rám nắng.
Cô khẽ lên, nhẹ nhàng : “Các cháu là Tiểu Hải và Tiểu Hà ?”
Cô lấy trong túi một ít kẹo cam đưa cho hai nhóc, : “Đây là dì mua ở thành phố, ngọt, ăn .”
Tiểu Lộ chằm chằm, tức giận trừng mắt với Tiểu Hải và Tiểu Hà, ghen tị chết.