Tống Chiêm Cương cảm thấy thẹn chút nào, ở trong lòng và Nguyễn Thi Tình mới là chính một đôi thật lòng yêu , cần đến Khương Vân. Anh hỏi: “Người đàn ông trong phòng Khương Vân là ở thôn nào? Bọn họ kết hôn mà ban ngày ban mặt loạn, tới lữ đoàn phản ánh một chút!”
Trịnh Tất Thần thoáng chốc tức giận: “Anh bậy cái gì ?”
Bọn trẻ từ bên trong lữ đoàn chạy , thấy Trịnh Tất Thần đầu tiên là vui vẻ chạy tới chuyện, nhưng khi thấy Tống Chiêm Cương thì hai đứa lập tức mặt lạnh.
Tiểu Hải: “Người đáng ghét đến!”
Tiểu Hà: “Chúng thôi!”
Bọn chúng lôi kéo Trịnh Tất Thần cùng , nhưng Tống Chiêm Cương gọi .
Tống Chiêm Cương với hai đứa trẻ, nhưng chỉ nặn vẻ mặt cổ quái, móc từ trong túi mấy viên kẹo trái cây: “Lại đây, ăn kẹo !”
Trịnh Tất Thần lạnh: “ Tống Chiêm Cương, là đang cho chó ăn ?”
Người nào bày bộ dáng bố thí cao cao tại thượng với con trai , đúng là kẻ ghê tởm!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Hải xì một tiếng khinh miệt: “Ai hiếm lạ kẹo của ông? Giống như chuột khiến chán ghét!”
Tống Chiêm Cương tức giận đến mức sắc mặt xanh , nếu Trịnh Tất Thần đang đây, nhất định sẽ hung hăng đánh đến khi bọn chúng ăn, để cho bọn chúng mới ai là cha!
Anh chỉnh vẻ mặt , bộ dáng miễn cưỡng với bọn trẻ: “Cha đưa các con tới nhà em gái, ở đó nhiều đồ chơi, với cha tìm em gái chơi.”
Nếu như đồng ý với Nguyễn Thi Tình sẽ cùng bọn nhóc hòa, còn lâu mới thèm liếc mắt bọn nó.
Tiểu Hà đến em gái lập tức chút tò mò: “Ở ? Em gái nhà ai?”
Tống Chiêm Cương: “Là em gái của các con, con gái của cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-71.html.]
Tiểu Hải thoáng chốc nhớ tới ngày ông khác thường ghét bỏ sinh một bé gái, cái gì ông hiếm lạ con trai chỉ thích con gái, khi cha ly hôn thì trong thôn lập tức xôn xao, từ đó nhóc cũng chuyện Tống Chiêm Cương cùng một phụ nữ khác sinh một bé gái.
“Ai là em gái của chúng ! Không hổ!” Tiểu Hải trầm mặt nổi giận quát, một đứa nhóc hồn nhiên thể tạo thành uy lực áp bức như .
Tiểu Hà cũng bày dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “A, . Thiết Đầu ông cùng phụ nữ khác chui bụi, đó thì ôm một đứa bé đen trở về!”
Cậu nhóc lập tức hướng về phía trong phòng hô to: “Ông ơi, Tống Chiêm Cương cùng cái phụ nữ ôm đứa con gái đen của họ trở về , để cháu nhanh thử một chút, xem nó rốt cuộc đen đến , giống cục than đen !”
Tống Chiêm Cương vốn tức giận nhưng thoáng chốc mặt đen như than.
Chính vì liên tục ầm ĩ, nên Khương Vân tiếng chạy tới, ông Phúc cùng mấy từ trong phòng lữ đoàn , ánh mắt bọn họ đều thiện đến mức Tống Chiêm Cương đang tức giận mà phát run.
Mắt Tống Chiêm Cương đỏ bừng, trừng mắt với Khương Vân chỉ Trịnh Tất Thần: “Đây là cha kế mà cô tìm cho bọn trẻ? Cứ xúi giục con như ?”
Anh càng càng tức giận, lời vô cùng sắc bén: “Vài ngày khi ly hôn cô lập tức lăng loàn, bên ngoài thông đồng, trong phòng còn cất giấu đàn ông khác, cô…”
Câu kế tiếp Trịnh Tất Thần đ.ấ.m trở .
Tống Chiêm Cương cùng đánh , nhưng sống an nhàn sung sướng quanh năm việc tất nhiên thể là đối thủ của Trịnh Tất Thần, lập tức đánh cho hai ba quyền.
Bí thư Tống thấy đánh cũng , để Trịnh Tất Thần dừng tay, ông tức giận : “ Chiêm Cương, thành phố liền hồ đồ? Lời vô liêm sỉ như cũng thể ?”
Tống Chiêm Cương chịu tỏ chút yếu kém: “Bí thư, tố cáo Khương Vân cô mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, khi đến nhà cô chính mắt thấy một đàn ông cởi trần!”
Chuyện đợi Khương Vân mắng, bọn trẻ tới đá , ông Phúc trực tiếp nổi giận : “Cậu thật đúng là cặn bã điều ! Nếu chúng cả ngày cùng Khương Vân chuyện, ăn bậy bạ như chừng tin.”
Ở trong mắt ông Phúc, Khương Vân là phụ nữ xinh chăm chỉ việc, cơm cô ăn ngon dịu dàng, yêu thương bọn trẻ nhiều, chăm sóc già, đối với trong thôn cũng thật tâm chân thành. Đặc biệt là hiện đang phụ trách ruộng đất, phòng ươm giống, công tác ngay thẳng rõ ràng tìm nửa một điểm sai lầm, từ cán bộ đến xã viên đều tâm phục khẩu phục.
Huống chi Khương Vân còn bắt thím hai Tống đang phá hoại, giữ hạt giống của đại đội, các cán bộ đều xem trọng cô.